MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 245

Xuân Cường cười nhẹ:

- Em không đến công viên bao lâu rồi?

Khánh Xuân vẫn còn nhớ lần cuối cùng đi chơi với Tân Dân ở công viên
Tử Trúc gần đây nhưng cô không muốn trả lời. Anh nói tiếp:

- Kể từ khi tốt nghiệp Học viện cảnh sát đến nay, anh chưa đặt chân vào
công viên, không có thời gian, cũng chẳng có chút hứng thú nào.

- Thế thì chúng ta đi vậy. - Khánh Xuân nói.

Xuân Cường nhìn thẳng vào mặt Khánh Xuân. Ánh mắt nghiêm trang đã
mất mà thay vào đó là một ánh mắt rất thân thiết và trìu mến, nói:

- Bữa nay phá lệ, đã đến đây thì cứ ở lại đây, anh chợt thấy hứng thú vì nơi
này.

- Nhưng em lại không. - Cô thấy ân hận vì đã đối xử với Tiêu Đồng như
vậy. Cô rời khỏi cầu Ngọc Đới tiếp tục nói - Đội trưởng, em nghĩ là chúng
ta tìm Tiêu Đồng đi. Em có cảm nhận là cậu ta muốn báo cáo một điều gì
đó.

Xuân Cường im lặng không nói gì, lái xe phóng thẳng ra cổng Di Hòa
Viên, lâu lắm mới lên tiếng:

- Em đi tìm cậu ta vậy, có điều em cần chú ý, với những cộng sự mà tố chất
chính trị kém như cậu ta thì cần phải làm công tác tư tưởng thêm và quản lý
chặt hơn nữa, không nên để cho cậu ta điều khiển mình. Em xem, vừa rồi
cậu ta biểu hiện không hề khiêm tốn tí nào. Phải chăng là cậu ta muốn anh
phải năn nỉ. Ngay cả một câu xin lỗi về những tin thất thiệt vừa qua cũng
không hề nói, cậu ta đòi chúng ta phải làm gì?

- Đối với những cộng sự bất đắc dĩ như cậu ta thì đâu có phải ai nói muốn
quản lý là có thể quản lý được. Em đã phê bình cậu ta chuyện vừa rồi. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.