MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 247

- Em hẹn với cậu ta ở điểm này thì quá tuyệt rồi đấy, công tư vẹn cả đôi bề!

Chiếc xe Jeep ép sát vào lề đường và hai người chia tay. Xuân Cường vừa
đi khỏi thì Khánh Xuân bấm điện thoại di động gọi nhắn cho Tiêu Đồng rồi
thả bộ dọc theo lề đường đến trạm xe buýt. Xe buýt chưa đến thì Tiêu Đồng
đã gọi điện thoại đến, hỏi cộc lốc:

- Chị nhắn cho tôi?

- Còn giận à? Bỏ qua đi! Cậu ở đâu, tôi sẽ đến.

- Tôi ghét khi nhìn thấy chị đi chung với anh ta.

- Anh ấy là lãnh đạo của tôi... - Khánh Xuân giải thích.

- Anh ta là lãnh đạo của chị chứ không thể lãnh đạo cả tôi. Tôi không nợ gì
anh ta cả.

Khánh Xuân im lặng một lát rồi hỏi:

- Thế cậu có nợ tôi không?

Tiêu Đồng cũng im lặng một lát rồi hỏi lại:

- Chị đang ở đâu, tôi đến tìm chị.

Khánh Xuân ngước mắt nhìn chung quanh, đối diện với cô, bên kia đường
là một nhà hàng rất sang trọng, cô bèn hẹn Tiêu Đồng đến đó.

Hình như Tiêu Đồng cũng chưa lái xe đi đâu xa nên năm phút sau là anh đã
có mặt. Khánh Xuân lên xe. Tiêu Đồng không hề liếc nhìn cô, cũng không
hề lên tiếng. Khánh Xuân nói:

- Cậu còn trẻ mà tính khí cũng nóng ghê gớm, nói không hợp là bỏ đi. Nay
mai tốt nghiệp đại học, làm sao hòa nhập được với xã hội?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.