MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 250

- Đúng thế, một lần bị rắn cắn, thấy dây thừng cũng giật mình. - Khánh
Xuân gật đầu nói.

- Nếu tin tức tình báo mà chính xác tuyệt đối thì không nên gọi là tình báo
nữa, cũng không cần phải có công đoạn phân tích tin tình báo nữa. - Mã
Chiếm Phúc nói.

Không hiểu là Xuân Cường đã rút ra bài học kinh nghiệm từ sự nóng vội
của mình lần trước hay là xuất phát từ không có lòng tin đối với Tiêu Đồng,
chỉ ngồi im lặng nghe mà không hề phát biểu, cuối cùng vẫn là Mã Chiếm
Phúc lên tiếng:

- Thế này nhé, trên phương diện lý luận mà nói thì đối với thông tin này,
chúng ta cứ tin tưởng là chuẩn xác, nhưng có điều, rút kinh nghiệm từ lần
trước, chúng ta có thể khấu hao mức độ tin tưởng của mình, do vậy khi
hành động, mọi người phải lưu ý đến đường lùi.

Xuân Cường và Khánh Xuân đều đưa mắt nhìn anh, chờ đợi một chỉ thị cụ
thể. Mã Chiếm Phúc nhìn Xuân Cường, nói:

- Chiều nay cậu cứ cho người đến Long Khánh Hiệp để tìm hiểu thử xem
có nhà nghỉ Thập Bát Bàn hay không. Cứ để hai người ở lại đó giám sát
mọi chuyện, tối nay có thể dùng cách kiểm tra trật tự trị an theo quy định
cũng được mà mượn cớ đang truy lùng tội phạm trốn trại cũng xong để
thăm dò một chút. Nếu thông tin mà Tiêu Đồng cung cấp chỉ là giả thì
chúng ta vẫn có cách để hạ cánh an toàn.

Xuân Cường và Khánh Xuân đưa mắt nhìn nhau, trong cái nhìn thể hiện cả
hai đều đồng ý với cách thức mà trưởng phòng Mã đã đề xuất.

Sau khi gọi điện yêu cầu các đội viên thực hiện theo kế hoạch, cả hai rời
khỏi nhà Mã Chiếm Phúc. Đã đến giờ ăn trưa, Xuân Cường mời Khánh
Xuân đến một tiệm ăn gần đó nhưng cô từ chối, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.