MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 251

- Bữa nay Chủ nhật, tìm được mọi người là khó vô cùng, tốt nhất là ghé về
cơ quan tranh thủ thời gian điều động anh em bố trí công việc là quan trọng
nhất.

Xuân Cường không nói gì thêm, lái xe thẳng về cơ quan. Bữa trưa, hai
người xuống nhà ăn cơ quan. Ngày Chủ nhật nên nhà ăn rất vắng người,
cơm và thức ăn có lẽ là của ngày hôm trước còn thừa lại nên Khánh Xuân
nuốt không trôi. Cô ăn vội mấy miếng rồi định bê hộp cơm thừa đi đổ thì
Đỗ Trường Phát xuất hiện ở cửa, nhác trông thấy cô đã kêu ầm lên:

- Đúng là chẳng có một ngày Chủ nhật an nhàn nào cả. Bữa nay định đưa
bà xã đến bệnh viện nạo thai thì máy nhắn tin lại kêu ầm lên.

- Anh cũng nên có con rồi, việc gì phải đi nạo thai?

Trường Phát vẫn bô bô lớn tiếng:

- Tôi thì rất muốn có con nhưng bà xã thì lại không muốn. Cô ấy nói, anh
chỉ biết đẻ con mà không biết nuôi, muốn có con thì tự mà đẻ lấy. Công
việc của cô ấy yêu cầu thường xuyên xa nhà, nếu sinh con thì không có thời
gian chăm sóc. Cô nói xem, chúng ta lao theo công việc này e rằng nhiều
khi phải bỏ lỡ những việc trọng đại có tính chất sống còn của cả một đời
người chứ chẳng chơi.

- Nhưng tôi thấy có rất nhiều đồng chí làm công an đến mấy mươi năm
nhưng con cháu vẫn đề huề đấy thôi. Mai mốt mà anh tuyệt tự thì đó là một
trong những tội lớn đấy, thất đức lắm. Lâu nay anh có làm chuyện gì không
phải với vợ không? - Khánh Xuân cười nói.

Trường Phát cười một cách hiền lành:

- Không dám không dám. Vừa rồi có một cô gái đến tìm cô, trông cũng
xinh lắm nhưng tôi cũng chẳng dám nhìn lâu đâu.

- Thế sao, ai đến tìm tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.