MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 255

- Thế thì, khi mới gặp nhau, có phải là cậu ta đã theo đuổi em ráo riết hay
không?

Văn Yến đưa ống tay áo lên lau nước mắt, lâu lắm mới lắc đầu và bình thản
thừa nhận:

- Không phải thế, là do em quyết tâm theo đuổi anh ấy. Bao nhiêu năm nay
em đối xử với anh ấy không hề tệ bạc, chăm sóc từng ly từng tí, do vậy mới
tạo cho anh ấy một sự ỷ lại và coi thường em. Tuy quen nhau mới được ba
năm nhưng ngay từ khi mới bắt đầu, em và anh ấy đã sống như một đôi vợ
chồng nhưng bọn em chỉ nói đến chuyện gạo cơm mắm muối mà không hề
có lấy một lời yêu thương. Đúng vậy, anh ấy không hề có ở em, cho dù là
một tí sự khát khao của một thanh niên chỉ vừa hai mươi tuổi.

- Đã hiểu tính cách của cậu ta như vậy thì tại sao em lại biết về mặt tình
cảm, cậu ta lại không chế ngự được chính mình, làm sao em biết được rằng,
đối với con gái, cậu ta bất chấp tất cả để lao theo cho đến tận cùng?

- Dựa vào cảm giác của em cũng như sự hiểu biết về bản chất và tính cách
của anh ấy. Kinh nghiệm sống của em nhiều hơn so với Tiêu Đồng, em
không nhìn lầm đâu.

- Thế thì... - Khánh Xuân nghi ngại hỏi - Em đến tìm tôi có phải là muốn
nhờ tôi giúp đỡ điều gì chăng?

Nghe thấy câu này, thái độ của Văn Yến tràn đầy vẻ tin tưởng và khẩn thiết:

- Chị đã cho Tiêu Đồng ánh sáng, chị cũng là người mà anh ấy ái mộ và
khâm phục nhất. Nhất định anh ấy sẽ tôn trọng những lời khuyên của chị.
Em rất mong chị hãy nói chuyện với anh ấy.

Khánh Xuân nghĩ thầm: Cô em ạ, đừng có ngốc nghếch như vậy. Tìm đến
tôi và nhờ tôi làm chuyện này thì chẳng khác gì “dẫn sói về nhà” đâu? Có
vẻ bất nhẫn, cô thoái thác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.