MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 267

Đúng thế. Anh là người do cô phụ trách! Nguyên nhân những nỗi uất ức
cũng như cảm giác thất bại trong lòng Khánh Xuân đơn giản chỉ có vậy. Cô
nói như trút nỗi giận hờn:

- Cậu cảm thấy bị mất mặt thì đó là chuyện của cậu. Còn tôi thì thấy chẳng
có gì mất mặt cả. Tôi có thể sẽ nói với lãnh đạo, những tin tức do cậu ấy
cung cấp không chính xác, tôi cũng không có cách nào hơn. Lãnh đạo làm
gì được tôi, cho tôi một cái bạt tai hay trừ lương?

Có lẽ Tiêu Đồng cũng nhận ra là Khánh Xuân đang trút giận lên mình nên
gương mặt đỏ rần lên, cố nén giận, nói:

- Thế thì tôi xin từ chức vậy, không làm nữa.

Khánh Xuân cười. Cô cười vì câu nói của anh, cũng vì thái độ của anh.
Trong lúc bối rối nhất, Tiêu Đồng đã bộc lộ bản tính trẻ con một cách rất tự
nhiên.

- Cậu từ cái chức gì? Cậu có cái chức gì để mà từ?

Tiêu Đồng cúi đầu nói:

- Công việc này quá khó khăn, tôi không làm nổi.

- Cậu sợ à? - Giọng điệu Khánh Xuân có vẻ khích tướng - Cậu sợ giống
như lần trước, bọn chúng sẽ nện cho cậu một trận nên thân, thậm chí còn
lợi hại hơn? Do vậy cậu mới nghĩ đến chuyện thối lui, có đúng không?

Không như Khánh Xuân nghĩ, Tiêu Đồng không hề chạm tự ái, cũng không
hề biện bạch gì, chỉ nói với giọng buồn buồn:

- Nếu cứ tiếp tục công việc này, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi có thể
tiếp xúc với Âu Dương Thiên là nhờ Âu Dương Lan Lan. Chị biết đấy, tính
cách cô ta rất mạnh mẽ. Quan hệ giữa tôi và cô ta nếu không phát triển
thêm thì dễ dàng tạo cho cô ta một sự nghi ngờ. Hơn nữa, ngày nào cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.