MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 277

Hai tiếng “bạn gái” trên môi Tiêu Đồng vừa thoát ra, Văn Yến được an ủi
đến độ trào nước mắt!

Âu Dương Lan Lan không hề thay đổi sắc mặt, đưa tay về phía Văn Yến,
nói:

- Hân hạnh! Tôi là Âu Dương Lan Lan!

Văn Yến không quan tâm gì đến bàn tay ấy, nhìn thẳng vào mặt Tiêu Đồng,
hỏi:

- Đây là cô giáo của anh phải không? Hai người hẹn nhau đến đây để nhảy
phải không?

Sự thờ ơ có vẻ khinh miệt của Văn Yến khiến đầu Âu Dương Lan Lan như
bốc lửa. Cô không quan tâm gì đến phép lịch sự nữa, chen vào đứng giữa
hai người rồi nằm tay Tiêu Đồng dắt ra giữa sàn nhảy, nói:

- Đi, chúng ta nhảy nữa nhé!

Tiêu Đồng giật tay ra khỏi tay Âu Dương Lan Lan, đưa về phía Văn Yến
nói:

- Anh mời em nhảy!

Văn Yến chỉ biết đứng khóc, không hề động đậy. Tiêu Đồng bước đến nắm
lấy tay cô dắt ra sàn nhảy. Âu Dương Lan Lan cười nhạt, gọi một cốc “Hắc
bạch thiên sứ”, uống từng ngụm nhỏ mà mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Đồng
và Văn Yến.

Nhạc du dương rền rĩ, Văn Yến bấu chặt đôi bờ vai Tiêu Đồng khóc rấm
rứt. Tiêu Đồng thì thầm:

- Tôi muốn làm một việc gì đó cho cô. Sau đó cô để cho tôi được tự do! Tôi
biết cô đối xử với tôi rất tốt, kiếp sau tôi sẽ báo đền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.