MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 280

Một đêm hoan lạc đầy những chiến công cuối cùng cũng kết thúc, Âu
Dương Lan Lan là người chứng kiến, đồng thời cũng là người tham gia
nhiệt tình đến độ chân tay rã rời. Khi Âu Dương Lan Lan đưa Tiêu Đồng về
đến trường thì đã quá nửa đêm. Không thèm tắm rửa, không thay quần áo,
Tiêu Đồng leo lên giường ngủ vùi một giấc, kết quả là bỏ dỡ buổi trợ giảng
tiếng Anh hôm sau.

Buổi trưa, Lư Lâm Đông đến tìm anh, hỏi tối hôm qua đi đâu. Người quản
lý ký túc xá nói đến nửa đêm cậu vẫn chưa về để đến nỗi sáng nay không
lên lớp và hậu quả là tôi phải gánh chịu, học sinh gào lên rằng phải trả lại
tiền học phí. Tiêu Đồng vẫn còn ngái ngủ, nói trong mơ màng: Cùng với
bạn bè đi chơi.

- Bạn như thế nào?

- Bạn là bạn chứ như thế nào nữa!

- Tiêu Đồng ơi là Tiêu Đồng, cậu tài mạo song toàn, thông minh tuyệt đỉnh,
đừng có mà tự hủy hoại cuộc đời! - Lư Lâm Đông than thở.

- Em biết!

Nói vậy nhưng đến tối, Tiêu Đồng lại theo chân Âu Dương Lan Lan đến Đế
Đô. Anh không đến vũ trường mà lại đến khu chơi game, tự biến mình
thành một đứa trẻ, hồ hởi, nhiệt tình. Đối diện với màn hình đầy màu sắc,
bên tai lúc nào cũng vang lên tiếng phanh xe rin rít chói tai và những tiếng
nổ ầm ầm, Tiêu Đồng như quên hết tất cả, hoàn toàn nhập thân vào “chiến
trường”. Những vui buồn hờn giận của anh sao mà đơn giản, tự nhiên. Có
thể nói, từ những trò chơi này, anh đã quay về với bản ngã của mình về mặt
tâm sinh lý.

Người đầu tiên không chịu nổi những sở thích của anh chính là người đã
tạo điều kiện cho anh quay về với “bản chất trẻ thơ” - Âu Dương Lan Lan.
Mấy đêm liền, Tiêu Đồng vùi đầu trước máy tính, ngoài việc nhờ cô đi đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.