MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 311

Đây là mùa du lịch nên vé máy bay về Bắc Kinh phải chờ đến ngày 3 tháng
9. Ngày 2 tháng 9, cả nhóm nghỉ ngơi tại Quế Lâm, Cục Công an Quế Lâm
bèn bố trí cho họ một buổi đi thuyền trên Ly Giang.

Sáng sớm, cả ba đã lên du thuyền, khởi hành từ Điệp Thái Sơn, Tượng Tị
Sơn. Dòng sông Ly không có sóng lớn, mặt nước phẳng như gương; hai bên
bờ là núi non trùng điệp, đẹp chẳng khác nào trong tranh vẽ. Trường Phát
trèo lên nóc thuyền nói chuyện phiếm với đồng chí công an Quế Lâm
hướng dẫn đoàn, nói lần trước chưa kịp đi chơi Ly Giang nhưng quay về lại
bị lãnh đạo cạo cho một trận ra trò và đề nghị đồng chí này minh oan cho
anh. Khánh Xuân thấy ở mũi thuyền quá đông người nên đi về phía đuôi
thuyền như muốn tìm một khoảng yên lặng cho riêng mình.

Khi thuyền đến bãi Đấu Mễ, Xuân Cường rời khỏi boong thuyền, ra phía
sau gặp Khánh Xuân. Cả hai đều yên lặng ngắm nhìn đỉnh Tiên Nhân và đá
Vọng Phu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Thi thoảng Khánh Xuân
lại nhìn xuống dòng sông như ngắm những con cá đang lượn lờ bên mạn
thuyền rồi ánh mắt cô lại hướng lên bờ, chiêm ngưỡng những đỉnh núi hùng
vĩ và những cánh rừng xanh biếc... Cô chợt nghĩ đến những bánh heroin
đang gieo cái chết cho mọi người, nghĩ đến Hồ Đại Khánh, Quan Kính
Sơn... Cô nghĩ đến cái đẹp và cái xấu đồng thời tồn tại trong cuộc đời này,
nghĩ đến gương mặt tàn độc của những kẻ ác và đối chiếu với cảnh đẹp như
chốn Bồng Lai của Ly Giang, bất giác buông tiếng thở dài. Hình như Xuân
Cường cũng đang bị cảnh đẹp làm cho bạo dạn hơn, thì thầm bên tai Khánh
Xuân:

- Sơn thủy như họa, đây chính là nơi để cho con người nói những lời tình tự
với nhau.

Khánh Xuân cười nhẹ:

- Trời không mưa, sao anh lại có nhiều ý thơ đến thế?

[2]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.