MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 312

- Từ xưa đến nay, những cảm xúc của thi nhân phần lớn đều bắt nguồn từ
cảnh sơn thủy hữu tình và người đẹp như tiên nga - Xuân Cường nói.

- Thế thì anh có thể đã là “Tiên trong họa” rồi đấy!

- “Tiên trong họa” nghĩa là thế nào?

- Tên một điệu từ cổ xưa, thế mà cũng không biết. - Khánh Xuân cười nhẹ.

- Đúng là anh không biết thật. Từ điệu anh biết là có “Tiên ngắm sông”,
đâu có “Tiên trong họa”. Đừng quên rằng khi học ở học viện cảnh sát, điểm
văn của em không cao lắm đâu đấy!

Thực ra thì Khánh Xuân cũng chỉ muốn đùa một chút mà thôi cho nên tỏ ý
rất thành khẩn, hỏi:

- Em còn môn nào kém nữa không?

- Môn xạ kích em cũng không khá lắm vì mắt em bị cận thị nhẹ. Cho dù em
có biện hộ thế nào thì bọn anh cũng cho rằng, môn xạ kích của em là có
thành tích kém nhất. Có điều khi bắt tay vào công việc thực tế thì em hoàn
toàn khác. Lần đầu tiên thực hành, chỉ một viên đạn thôi mà em đã làm Hồ
Đại Khánh phải toi mạng.

- Đúng rồi, em nhớ lại rồi. - Khánh Xuân cười - Anh chính là quán quân về
môn xạ kích trong hội thao kỹ thuật toàn khoa. Trong khoa ta, anh lúc nào
cũng là học viên có thành tích cao nhất, các môn học đều đạt điểm ưu, lại
được vào Đảng khi còn đang ở trường. Từ khi tốt nghiệp đến nay, anh lại là
người thăng chức nhanh nhất. Lần gặp mặt bạn học cũ trước đây, thành tích
của anh sau khi ra trường là nhiều nhất, đứng giữa mọi người chẳng khác
nào hạc lẫn giữa đàn gà. Hôm ấy, ngay cả em cũng chẳng dám đứng bên
cạnh anh vì sợ người ta nghĩ mình thấy người sang thì bắt quàng làm họ.

Xuân Cường hình như đang suy nghĩ điều gì nên không kịp suy nghĩ khẩu
khí của Khánh Xuân là châm biếm hay tán tụng. Trong không gian tự nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.