MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 320

ra ngoài và gọi xe để đưa đến bệnh viện, lại trông thấy Trịnh Văn Yến ăn
mặc vô cùng hở hang trong tình trạng say mềm được mấy người bảo vệ đưa
ra khỏi hộp đêm và cuối cùng là cô thấy Tiêu Đồng đang túm lấy lão Viên,
miệng còn gào lên:

- Cô ấy là người yêu của tôi! Các ông không thể để cho cô ấy vào đây!

Cuối cùng Tiêu Đồng cũng mềm oặt như một cọng bún để cho mọi người
lôi ra sân và nhét lên xe của Âu Dương Lan Lan. Khi cô vừa nổ máy thì
Tiêu Đồng cũng gục xuống mê man. Cô đánh thẳng xe về biệt thự Anh
Đào, gọi người khiêng anh vào phòng mình, cởi quần áo đang dính đầy
những chất nôn, bỏ lên giường. Đến lúc này, Tiêu Đồng vẫn chưa tỉnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Tiêu Đồng biết thế nào là say rượu. Một cảm
giác choáng váng đến độ trời đất như đang quay cuồng khiến anh cứ buồn
nôn. Hình như nửa đêm anh có tỉnh dậy một lần và lờ mờ nhận ra Âu
Dương Lan Lan đang ngồi bên giường và đang vuốt ve khuôn mặt anh, có
thì thầm một câu gì đó nhưng anh không hiểu. Chỉ thế thôi và anh tiếp tục
chìm trong mê man.

Anh tỉnh dậy đúng vào trưa hôm sau. Ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến căn
phòng sáng rực, đầu anh nhức như búa bổ, toàn thân mệt mỏi rã rời. Nhìn
quanh, anh nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường ngủ của Âu Dương Lan
Lan và trong trạng thái hoang mang, anh nhận ra mình hoàn toàn không
mặc quần áo. Một cảm giác xấu hổ khiến anh đỏ bừng mặt. Cánh cửa bị
đẩy ra và Âu Dương Lan Lan bước vào, trên tay là bộ quần áo của anh đã
được giặt là sạch sẽ. Cô đặt chúng xuống trước mặt anh, nói:

- Anh dậy được chưa? Ăn một chút gì nhé!

Tiêu Đồng nắm chặt lấy mép chăn, nói:

- Em đi ra ngoài đi, anh mặc quần áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.