MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 321

Âu Dương Lan Lan cười tinh quái:

- Anh sợ em trông thấy chứ gì? Đêm qua, khi cởi quần áo cho anh, em đã
trông thấy hết rồi.

Nói như vậy nhưng cô vẫn quay lưng bước ra ngoài.

Mặc xong quần áo, Tiêu Đồng ngắm nhìn mình trong gương. Một khuôn
mặt bạc thếch, đôi mắt thâm quầng. Anh nghĩ, cảm giác say rượu thật đáng
sợ, sau này nhất định mình sẽ không uống một giọt rượu nào nữa. Anh nhớ
lại đêm qua mình đã uống say vì Văn Yến, cũng vì cô ta mà mình đã đánh
nhau với người khác. Có điều đánh nhau với ai và thắng bại như thế nào thì
anh hoàn toàn không biết nếu không có Âu Dương Lan Lan kể lại.

Âu Dương Lan Lan bảo người giúp việc làm một vài món nhẹ cho Tiêu
Đồng. Anh thấy cổ họng nóng như lửa đốt và đắng ngắt, cộng vào đó là
một cảm giác buồn nôn. Lan Lan nói, anh cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày để
cho sức khỏe phục hồi. Hình như câu nói của Âu Dương Lan Lan đã đánh
động trí nhớ của Tiêu Đồng, anh vội vàng nói:

- Em mau đưa anh về trường. Ngày mai trường anh tổ chức hội thi diễn
thuyết nhân kỷ niệm ngày thành lập trường, chiều nay anh phải diễn tập rồi.

Cho dù Âu Dương Lan Lan đã phóng xe nhanh với tất cả khả năng cho
phép nhưng đến nơi, Tiêu Đồng vẫn đến muộn so với giờ quy định cho anh.
Khi bước chân vào hội trường, vượt qua hàng trăm ánh mắt chê trách, anh
đến trước mặt Lư Lâm Đông cúi đầu nhận lỗi. Lư Lâm Đông nói, ngày mai
là hội thi chính thức, cậu phải chú ý đến tư cách một chút, không thể như
thế này được.

Trường tổ chức buổi diễn tập này nhằm mục đích xác định thời gian và
phối nhạc cho từng diễn giả, bởi rất nhiều những diễn từ phải kèm với âm
nhạc. Diễn từ có nội dung “Tổ Quốc, Mẹ của tôi” của Tiêu Đồng cần phải
hòa với đàn piano theo nhạc của bài “Hoàng Hà”. Tổng đạo diễn của buổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.