MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 323

Tiêu Đồng nhận ra là giọng của cô có vẻ mệt mỏi nhưng không giấu được
sự hưng phấn. Anh hỏi:

- Chị đã hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không? Lần này có thuận lợi không?

- Có thể xem là thuận lợi. Những tài liệu mà cậu cung cấp rất có giá trị, cần
phải cảm tạ cậu đấy.

- Muốn cảm tạ tôi thì hãy nhận lời với tôi một chuyện vậy.

Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ:

- Kể ra cậu cũng là người thích ra điều kiện gớm nhỉ? Chuyện gì vậy?

- Đến tham dự buổi hội thi diễn giảng của tôi vào ngày mai. Có chị trợ uy,
nhất định tôi sẽ giành chiến thắng.

- Tôi đến liệu có làm cho cậu mất tinh thần không?

- Không thể như thế, từ nhỏ đến giờ tôi chưa biết sợ là gì.

- Được rồi. Ngày mai tôi sẽ đến sớm, tôi còn có việc muốn nói với cậu.

Tiêu Đồng không thể ngờ được rằng Khánh Xuân lại nhận lời một cách vui
vẻ như vậy, cho dù cô phải bỏ việc ở cơ quan. Họ giao ước thời gian và
điểm hẹn, còn nói thêm là không gặp thì không về!

Buổi hội thi được tổ chức tại hội trường trung tâm. Hội trường này mới
được xây dựng nhờ vào sự đầu tư giúp đỡ của mấy đại gia ở Hồng Kông.
Bản vẽ là một kiến trúc sư vốn là một giáo sư ở khoa Kiến trúc đi du học ở
nước ngoài về thiết kế. Đây là một trong những niềm tự hào của Đại học
Yên Kinh với vẻ ngoài thật hùng vĩ và đồ sộ nhưng lại khiến người ta có
cảm giác rất cổ điển và trang nhã, tránh được vẻ lộng lẫy một cách xô bồ
của những kiến trúc hiện đại, lại không bao giờ lỗi thời. Vẻ cổ điển và trang
nhã của công trình này khiến người ta nghĩ đến kiến trúc của những giáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.