MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 344

- Cậu không phạm tội thì đến đây làm gì? - Giọng của Xuân Cường đã hơi
cao - Tới đây để tham quan học tập kinh nghiệm cá nhân hay là khoa cậu tổ
chức cho sinh viên thể nghiệm cuộc sống? Không có tội mà cậu lại đánh
cho người ta máu me đầy người, phải khâu bao nhiêu mũi và để lại di
chứng gì cậu có biết không? Tôi khuyên cậu đừng có mà cứng đầu già
miệng như vậy, đến đây rồi chỉ có một con đường, nhận tội và nhận án, sau
đó phối hợp với cơ quan điều ra lập công chuộc tội. Đó là con đường duy
nhất!

Tiêu Đồng vẫn không chịu nhượng bộ:

- Chỉ có tòa án mới có quyền phán tội cho tôi, còn anh không có quyền kết
tội tôi như thế!

Nghe câu nói này, Xuân Cường như bị cấm khẩu. Anh đã quên mất rằng,
Tiêu Đồng là sinh viên Luật, do vậy mà trong khi đấu khẩu, cậu ta dễ dàng
chộp lấy những sơ hở của anh. Anh hít một hơi thật sâu, nói:

- Ái chà, nói vậy thì chúng tôi bắt nhầm cậu rồi chăng? Cậu đến đây là oan
uổng cho cậu lắm đấy, đúng không?

Tiêu Đồng vẫn bám vào lý lẽ của mình, nói một cách hùng hồn:

- Tôi đánh một gã lưu manh vì hắn ức hiếp phụ nữ. Tôi là người ra tay vì
việc nghĩa!

- Cậu thấy việc nghĩa thì làm sao? Đúng là quá vĩ đại! Cậu uống đến say
mềm rồi chạy đến hộp đêm để tìm việc nghĩa mà làm à? Đáng tiếc là cho
đến lúc này, không có bất kỳ ai đứng ra làm chứng rằng, cậu ra tay đánh
người chỉ vì hành động nghĩa hiệp.

Những lời của Xuân Cường khiến Tiêu Đồng đuối lý, im lặng. Được thế,
Xuân Cường tiếp tục truy kích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.