MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 345

- Cậu nên tỉnh lại đi, đừng có nhầm lẫn trắng đen vì một chút tri thức về
pháp luật của mình.

Tiêu Đồng cúi đầu không nói.

Xuân Cường càng làm già:

- Thực ra thì tôi đã xử lý không biết bao nhiêu chuyện ra tay làm thương
tổn đến người khác như cậu bấy giờ. Loại án này nói lớn thì lớn, xử cho
cậu đến mấy năm tù thì cũng chẳng có gì kỳ lạ; nói nhỏ thì cũng có thể nhỏ,
có thể xử lý theo cái tội phá rối trật tự trị an công cộng, giam vài ngày kèm
theo một khoản tiền phạt rồi thả ra. Trường cậu chắc cũng sẽ có hình thức
kỷ luật gì đấy rồi cậu vẫn tiếp tục học đại học, tốt nghiệp rồi vẫn có thể làm
quan tòa, làm luật sư, ngồi trên ghế cao mà xét xử những vụ án khác, nói
chung là nó không ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu cả. Nhưng nếu tòa
án đã phán quyết kết tội thì cho dù là vài ba năm, việc học của cậu sẽ đứt
gánh giữa đường, thậm chí vết nhơ trong lý lịch của cậu khó lòng gột rửa,
sau này làm sao tìm được công ăn việc làm, không chừng cuộc đời cậu sẽ
chấm dứt từ đây. Chọn cái nào, cậu hãy suy nghĩ và tự quyết định lấy.

Xuân Cường phân tích một hơi dài thòng, Tiêu Đồng chỉ cúi đầu im lặng
nghe. Khi Xuân Cường đã nói hết, anh mới ngước đầu lên, hỏi:

- Anh bảo tôi phải làm gì?

- Tôi đã nói cho cậu nghe rồi, lập công chuộc tội, cứu vãn tình thế. Tôi có
thể can thiệp để họ chỉ kết cho cậu tội làm rối loạn an ninh trật tự. Nhưng
sau đó cậu phải hợp tác với chúng tôi, cậu làm việc và cống hiến vì đất
nước, đó là nghĩa vụ!

- Nếu tôi không đồng ý thì sao? - Tiêu Đồng ngập ngừng hỏi.

- Chúng tôi chẳng có tổn thất gì cả. - Xuân Cường làm ra vẻ lãnh đạm -
Cậu đừng cho rằng chúng tôi năn nỉ cậu, nói thẳng ra là chúng tôi đến đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.