MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 355

- Có thể em sẽ không đi nữa vì mấy ngày nay không nghe thấy ông nhắc lại
chuyện này. Vả lại, làm sao em có thể đi được, không phải là em đang chờ
anh ra khỏi trại giam đó sao? Thế nào, nếu anh bằng lòng, chúng ta sẽ đi
nước ngoài cùng nhau, được không?

Tiêu Đồng lắc đầu, nói:

- Không được, tôi còn phải đi học.

Tiêu Đồng làm như vô ý hỏi lung tung, Âu Dương Lan Lan cũng vô ý nên
không hề đề phòng gì, hỏi đâu trả lời đó một cách rõ ràng. Ăn trưa xong,
Tiêu Đồng đòi trở về trường, Âu Dương Lan Lan đưa chìa khóa chiếc
Toyota để anh tự lái về trường. Cô còn nói, Lão Hoàng đã đến tận Hải Nam
để bỏ tiền ra để mua cho anh một tấm bằng lái xe, chỉ vài ba ngày nữa là đã
có thể dùng tấm bằng ấy để đổi lấy một tấm bằng chính thức do Bắc Kinh
cấp, có điều người làm bằng lơ đãng đến độ viết tên Tiêu Đồng thành ra Hạ
Đồng, do vậy lão Hoàng đành phải chạy tiếp cho anh một chứng minh thư
nhân dân với tên là Hạ Đồng để phù hợp với tấm bằng lái xe. Tiêu Đồng
nghe thấy nhưng không tỏ ra quá vui mừng, gương mặt vẫn tỏ ra lơ đãng,
thậm chí là có nét bất cần, nói: Không hiểu các người làm thế nào mà lại có
thể làm cho kỷ cương và phép nước rối tung lên như vậy?

Khi Tiêu Đồng đã ngồi trước tay lái, Âu Dương Lan Lan còn kéo cánh cửa
ra, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình tứ, nắm lấy tay Tiêu Đồng, nói:

- Anh hãy nhớ nhiều về em nhé, Tiêu Đồng!

Sắc mặt Tiêu Đồng vẫn không có một biểu hiện gì, chỉ gật đầu.

- Còn em lúc nào cũng nghĩ đến anh. - Âu Dương Lan Lan buông tay Tiêu
Đồng, nói.

Đêm đó Tiêu Đồng không đến ăn cơm. Âu Dương Lan Lan không dám rời
khỏi biệt thự, kiên trì đợi anh. Đêm sau, Tiêu Đồng cũng không đến. Đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.