MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 362

- Em biết là trình độ học vấn không bì được với anh, hiểu chuyện đời cũng
không bằng được anh. Nhưng tấm chân tình của em giành cho anh, có lẽ
nào anh không nhận ra.

- Kiếp này không có duyên, kiếp sau sẽ báo đền.

Nói xong, anh cúi đầu bước đi một cách thờ ơ lãnh đạm. Âu Dương Lan
Lan lẽo đẽo đi theo sau, gào to:

- Tiêu Đồng! Anh cứ thế mà đi được sao? Âu Dương Lan Lan tôi không
phải là loại người để anh có thể khinh rẻ như thế đâu!

Tiêu Đồng dừng chân, nói:

- Anh phải lên lớp đây.

- Nói để anh biết, không ai có thể khinh rẻ tôi được đâu. Anh muốn trốn
tránh tôi cũng không xong đâu. Anh đừng bắt tôi phải dùng thủ đoạn với
anh. Anh bức bách tôi thì tôi có thể dám làm bất cứ điều gì. Tôi còn thủ
đoạn hơn cả cô Trịnh Văn Yến của anh nữa đấy!

- Không phải là cô muốn nói là cô sẽ đến đây để đặt chuyện ra nữa đấy
chứ? Dù sao thì tôi cũng đã thối inh lên rồi, cô có muốn đặt điều thêm thì
cũng thế thôi, tùy cô vậy.

Nói xong thì anh ngẩng đầu đi thẳng, còn lại một mình Âu Dương Lan Lan
đứng dưới bóng cây, cắn chặt môi mà nước mắt lưng tròng.

Hôm sau Âu Dương Lan Lan lại nhắn tin cho Tiêu Đồng và không biết sau
bao nhiêu cuộc nhắn, cuối cùng thì anh cũng đã trả lời. Cô nói trong điện
thoại:

- Thôi thì chúng ta hòa nhé, tôi và anh vẫn cứ là bạn bè bình thường. Tôi
không ép anh nữa, hãy để cho tất cả phát triển một cách tự nhiên. Lúc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.