MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 372

- Thế thì lần sau, khi nào mê man anh hãy gọi em vậy.

Chiếc xe đột ngột lao vút đi.

Tiêu Đồng đứng thẫn thờ trước cổng trường, tự nhận ra rằng mình chỉ còn
ba phần người, bảy phần còn lại đã biến thành quỷ đói!

Chiều tối, máy nhắn của anh tút tút vang lên. Vừa liếc nhìn, trái tim anh đã
đập loạn lên. Người nhắn cho anh lại là Khánh Xuân. Trước đây Tiêu Đồng
đã từng khát khao chờ đợi cú điện thoại này nhưng sao lúc này anh lại thấy
tâm hồn mình trống rỗng.

Đây là một cuộc hẹn gặp mặt. Họ thống nhất với nhau điểm hẹn. Qua điện
thoại, Tiêu Đồng nhận ra là tinh thần Khánh Xuân đang rất phấn khởi. Cô
hỏi:

- Cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa thì tôi mời cậu nhé!

Địa điểm gặp mặt là một quán ăn nhỏ rất dễ tìm nằm trên một con phố
tương đối yên tĩnh. Khánh Xuân bảo Tiêu Đồng chọn món. Anh hỏi:

- Chị thích những món gì?

- Cậu gọi món gì tôi sẽ thích những món ấy.

- Thế bữa nay suy cho cùng thì ai mời ai đây?

- Đương nhiên là tôi mời cậu rồi. Không phải là tôi đã nói rồi à?

Tiêu Đồng không tranh luận thêm, gọi mấy món ăn tương đối rẻ tiền. Lúc
này tâm trạng anh đã không bình thường và anh không được tận hưởng sự
thư thái khi ở bên cạnh cô như trước đây, ngay cả nụ cười của anh cũng
không lấy gì làm tụ nhiên.

Thức ăn đã được mang đến, lúc này Khánh Xuân mới hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.