MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 370

Cơn nghiện đã không còn, lại nghe thấy ba tiếng “Em yêu anh” đầy tình tứ
ấy. Đột nhiên có một ngọn lửa thổi bùng lên trong đầu Tiêu Đồng. Anh gào
lên:

- Tôi hận cô!

Gào xong thì bước xuống khỏi xe. “Ầm!”. Cánh cửa bị anh đóng sập một
cách phũ phàng.

Cũng lần ấy, anh lại tự thề với lòng mình rằng không bao giờ còn muốn
trông thấy mặt đứa con gái xấu xa này nữa.

Nhưng ba ngày trôi qua, khi Âu Dương Lan Lan chủ động nhắn vào máy
thì anh lại gọi điện cho cô, lại còn hẹn gặp. Vừa gọi anh vừa nói thầm: Tiêu
Đồng ơi! Mày đã là một thằng vô lại không còn một chút ý chí nào trong
đầu nữa rồi!

Vẫn như lần trước, anh vội vàng chui tọt vào xe, không hề liếc nhìn cô, chỉ
nói: Đưa một điếu, nhanh lên! Nhưng thật bất ngờ, Âu Dương Lan Lan lại
không đưa thuốc cho anh mà nhấn ga, chiếc xe lao vút đi.

Tiêu Đồng mở miệng van xin, van xin một cách khổ sở. Đại khái là thế này:
Lan Lan, em muốn anh làm điều gì? Anh sẽ làm điều ấy có được không?
Anh sẽ không chửi em nữa, được không? Anh không hề hận em, được
chưa? Anh van xin em đấy, em đã thỏa mãn chưa? Khi nước mắt đã túa ra
ngập ngụa trong hốc mắt anh, Âu Dương Lan Lan mới tấp xe vào lề của
một con dường vô cùng yên tĩnh.

- Em muốn anh yêu em, đối xử tốt với em. Anh có bằng lòng không? - Cô
nói.

Tiêu Đồng lặng người trong giây lát. Một chút ý thức còn sót lại trong đầu
khiến anh nhận ra rằng mình đang chơi một trò cực kỳ vô liêm sỉ. Có điều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.