MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 369

đóng vai luật sư tố tụng và luật sư biện hộ mặc sức phô diễn những kiến
thức cũng như tài tranh biện của mình khiến những sinh viên trong vai “thư
ký phiên tòa” và “nhân viên phục vụ” phải cật lực lắm mới có thể ghi chép
hết những lời tranh biện của họ. Chỉ có Tiêu Đồng, mặc dù là trong vai chủ
tịch phiên tòa nhưng hầu như anh không thể tập trung được tinh thần. Thậm
chí đến khi cần phải lên tiếng, anh cũng chẳng thể nào lên tiếng nổi. Ngay
cả trình tự của một phiên tòa như thế nào anh cũng không thể nhớ ra... Cứ
thế, tiết thực hành trôi qua một cách mông lung. Kết quả cuối cùng là anh
nhận điểm kém nhất. Thầy giáo và bạn bè vẫn rất thông cảm cho Tiêu Đồng
và cứ nghĩ anh vẫn còn bị ám ánh bởi những lời khiển trách của trường
giành cho anh với những gì đã xảy ra trong mấy ngày trước đây.

Chỉ có Tiêu Đồng mới biết là mình đã nghiện!

Anh đã từng tự thề với lòng mình rằng, anh sẽ không bao giờ đến tìm Âu
Dương Lan Lan nữa. Nhưng có điều, đến đêm thì anh không thể nào chịu
đựng được nữa, bèn run rẩy gọi điện cho cô. Vừa gọi anh vừa ý thức được
rằng, không bao lâu nữa mình đã trở thành một kẻ băng hoại về ý chí, một
kẻ không còn sĩ diện và thậm chí còn là một gánh nặng của xã hội.

Rất nhanh sau đó, Âu Dương Lan Lan đã có mặt. Vừa chui vào xe là anh đã
lên tiếng đòi thuốc. Âu Dương Lan Lan lẳng lặng đưa cho anh một điếu và
Tiêu Đồng vồ vập đánh lửa. Điếu thuốc cháy hết trong chớp mắt, anh ngã
người vào ghế đệm êm ái. Thân thể và tâm trí hoàn toàn bị chinh phục bởi
một cảm giác thư thái và khoái lạc, đôi mắt khép hờ, đầu ngẩng cao để
hưởng thụ khoái lạc cực điểm. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua,
anh tỉnh lại, mở cửa xe định bước xuống. Âu Dương Lan Lan gọi to:

- Tiêu Đồng!

Một chân đã đặt xuống đất, anh quay đầu lại nhìn Âu Dương Lan Lan. Cô
nói:

- Em yêu anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.