MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 375

- Thế thì sao cậu lại khóc? Nói thực lòng, cậu không muốn tôi lấy chồng
sớm, đúng không?

Những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò mà Tiêu Đồng. Anh lắc đầu nói:

- Không. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã trở thành một kẻ phế thải rồi. Tôi không
còn đủ tư cách để yêu bất kỳ một người con gái nào nữa rồi.

Gương mặt Khánh Xuân dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô đặt một bàn tay lên
bàn tay Tiêu Đồng đang úp trên bàn, trìu mến nói:

- Tiêu Đồng, cậu hãy nghe tôi nói. Cậu là một thanh niên tốt, trước nay tôi
vẫn nghĩ thế. Không nhất thiết vì chuyện bước vào trại tạm giam mấy ngày,
nhận mấy lời khiển trách của các thầy cô trong trường mà đã trở nên tự ti
như vậy. Chưa bao giờ tôi đánh giá cậu là kẻ phế thải cả. Sau này nhất định
sẽ có rất nhiều cô gái yêu cậu, tôi tin như vậy.

Tiêu Đồng lau nước mắt, ngước mắt nhìn Khánh Xuân, nói:

- Chị có thể nói cho tôi biết, chị thích tôi hay không? Chị đã có lúc nào cảm
thấy thích tôi hay chưa?

Khánh Xuân tránh ánh mắt của Tiêu Đồng, không trả lời.

- Chị đừng lo, tôi đã nói rồi, lúc này tôi không đủ tư cách để có được tình
yêu của chị. Hỏi chị điều này chẳng qua là tôi muốn biết trong quá khứ, chị
đã có chút cảm tình nào đối với tôi hay không mà thôi.

Trầm ngâm rất lâu, Khánh Xuân mới lên tiếng:

- Tôi đã nói rồi. Cậu là một thanh niên tốt, đáng yêu. Bất kỳ một người con
gái nào đã từng tiếp xúc với cậu,... trong đó có tôi, đều có ít nhiều cảm
tình... Nhưng tôi và cậu... lúc này đang phải bận tâm vì nhiều công việc,
chúng ta không có quyền nghĩ đến chuyện ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.