MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 377

Mặt Âu Dương Lan Lan vẫn tỉnh bơ:

- Số tiền mà bố mẹ cho anh mỗi năm liệu đủ cho anh hút được mấy ngày?

- Đủ! Đủ để tôi hút và cũng đủ để tôi cai nghiện. Cho dù tôi có phải đi nhặt
rác, tôi cũng không thèm cầu cạnh cô. Cô đã phá hoại đời tôi. Suốt cuộc đời
này tôi chẳng hề buông tha cho cô đâu.

Những lời chửi bới nhằm mục đích phát tiết bởi nỗi đau tinh thần của Tiêu
Đồng vang lên trên đường phố, sắc mặt Âu Dương Lan Lan biến thành màu
trắng bệch, đầu gục xuống vô lăng.

Trước đây Tiêu Đồng đã từng nghe nói rằng ở thôn Trung Quan có rất
nhiều những tay bán lẻ ma túy. Chỉ cần con nghiện đứng một lát trên đường
phố là sẽ có người đến chào mời mua hàng. Mấy người bạn học của Tiêu
Đồng đều đã chứng kiến tận mắt việc này. Anh tính toán số tiền đang có
trong tay. Trước khi bố mẹ đi ra nước ngoài, hai người đã để lại một số tiền
không nhỏ, cộng với số tiền gửi đều đặn hàng tháng anh vẫn tích góp được
có khi đã đến tám mươi nghìn. Nếu dùng hết thì vẫn có thể bán ti vi, tủ
lạnh, máy điều hòa và những gì có giá trị khác nữa. Và cuối cùng, nhất định
là phải nghĩ cách cai nghiện. Cai nghiện để làm một con người, anh nghĩ,
có thể Khánh Xuân sẽ mở lòng ra để đón nhận anh.

Buổi chiều, nhà trường tổ chức lao động công ích nhằm dọn dẹp sân vận
động chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao mùa thu. Thầy giáo trợ giảng Lư
Lâm Đông cố ý cùng khiêng một chiếc sọt với Tiêu Đồng như biểu hiện sự
thân thiết. Trong khi lao động, Lư Lâm Đông cho Tiêu Đồng hay là sắp tới
trường sẽ tổ chức một giải bóng đá, Tiêu Đồng có biết được tin này hay
không... Nói hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng, Lư Lâm Đông lại
nói đến chuyện Văn Yến.

- Tối qua Văn Yến có đến tìm tôi, đã kể cho tôi nghe hết quan hệ giữa cậu
và cô ấy. Tôi định gọi điện để gặp cậu nhưng đã quá muộn nên không gọi
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.