MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 409

- Đây không phải là trường học. Trường học tại sao lại có vẻ lạnh lẽo thế
này?

- Đương nhiên đây không phải là trường học, là trại cai nghiện, lại còn có
thêm hai tiếng “cưỡng chế” nữa!

- Thế không phải chị đã nói là nó là bệnh viện hoặc trường học sao?

- Tôi chỉ nói nó giống chứ không phải là bệnh viện hoặc trường học.

Tiêu Đồng xách túi hành lý đi theo Khánh Xuân vào trong, vừa đi vừa hỏi:

- Tôi có thể nói với những người trong ấy, chị là người yêu của tôi không?

- Không thể, tôi là chị họ của cậu. Cậu ở đây cũng chú ý là không được
phát biểu lung tung. Tất cả chỉ vì sự an toàn của cậu mà thôi. Trong này là
thế giới của con nghiện, biết đâu là có ai đó có mối liên hệ mật thiết với nhà
Âu Dương Thiên. Họ sẽ thông báo là cậu được người yêu đưa đến đây và
thường xuyên đến chăm sóc, không chừng Âu Dương Lan Lan sẽ giết cậu
chứ chẳng chơi.

Tiêu Đồng nói, Tôi còn đang muốn băm cô ta thành hàng nghìn mảnh đây.

Cả hai nhìn thấy những người cai nghiện đang sắp hàng trên thao trường
chờ ăn cơm. Trước khi ăn cơm, tất cả đồng ca một bài hình như là tự biên
tự diễn thì phải, không hay chút nào nhưng ai nấy đều hát rất nhiệt tình. Ca
từ rất nôm na, đại khái là sự hối hận vì đã dùng ma túy và quyết tâm cai
nghiện thành công.

Tại phòng làm việc của Giám đốc trại, cả hai được tiếp đãi một cách ân
cần. Giám đốc trại còn pha trà mời hai người, hỏi han tình hình rồi gọi bác
sĩ đến để kiểm tra sức khỏe Tiêu Đồng. Tất cả những việc này gần như là
chưa hề diễn ra trước đây đối với những con nghiện khác. Sự ân cần của
Giám đốc đã khiến gương mặt Tiêu Đồng thư thái hơn rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.