MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 411

- Cậu ta vốn là một đứa trẻ.

Người quản giáo có vẻ cảm khái bội phần, nói:

- Làm ở đây lâu rồi, tôi đã trông thấy quá nhiều chuyện ly hợp của nhân
sinh. Những kẻ nghiện ngập này phần lớn đều có tiền nên mới sinh ra tâm
lý muốn theo đuổi những cảm giác kích thích nửa sống nửa chết cho thỏa
trí tò mò, khi biến thành một con quỷ nghiện ngập mới nhận ra thế nào là
hạnh phúc chân chính. Họ không tìm thấy hạnh phúc chân chính nên cố
theo đuổi thứ hạnh phúc ở đâu đâu mà thôi.

- Thế nào là hạnh phúc chân chính? - Khánh Xuân tò mò, cười hỏi.

- Trở thành quỷ nghiện, họ mới nhận ra rằng, hạnh phúc thật ra là vô cùng
đơn giản: Có một việc làm, có một gia đình, có một người yêu mình, đủ rồi.
Đó chính là hạnh phúc! Chúng ta cũng chỉ là loại người bình dân. Người
bình dân cũng chỉ có từng ấy những mơ ước, thoạt nhìn thì rất đơn giản, rất
dễ; nhưng với bọn họ thì quá khó.

Khánh Xuân không nói gì thêm, người quản giáo cũng im lặng. Anh ta đưa
cô đến Phòng y vụ, gặp vị bác sĩ vừa kiểm tra cho Tiêu Đồng. Ông ta nói
vắn tắt kết quả kiểm tra:

- Vẫn còn tốt lắm, cậu bé này vẫn chưa nhiễm bất kỳ bệnh nào khác. Tuy
sức khỏe có yếu một tí nhưng có lẽ là tố chất trước đây của cậu ta rất tốt,
cho nên không có gì đáng ngại, chất độc vẫn chưa ngấm vào máu. Hai ngày
đầu tiên, có thể cậu ta rất khổ sở, nhưng có điều chỉ cần vượt qua bảy mươi
hai tiếng đồng hồ, lại được uống thuốc của chúng tôi, một thời gian ngắn
thì chất heroin trong cơ thể cậu ta sẽ nhạt dẫn và bài tiết ra hết. Trường hợp
này khá đơn giản.

Khánh Xuân lên tiếng cám ơn bác sĩ, cám ơn người quản giáo trẻ. Anh ta
nói, chị cứ yên tâm, tôi sẽ quan tâm đến em của chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.