MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 413

29.

Một tuần sau, Khánh Xuân đến trại cai nghiện thăm Tiêu Đồng.

Vẫn là bài hát “Bố mẹ thân yêu, nghĩ đến mọi người...” vang lên trong sân
vận động của trại. Khánh Xuân cùng với Giám đốc trại đứng bên ngoài sân
nhìn những học viên chạy dưới khẩu lệnh của viên quản đốc trẻ - “Một hai
một! Một hai một...”. Hơn một trăm con người chạy một cách chỉnh tề theo
tiếng hô giữ nhịp của anh ta, trông rất khí thế. Khánh Xuân trông thấy Tiêu
Đồng trong hàng ngũ ấy với đầu tóc cắt ngắn, bộ quần áo màu lam thi
thoảng quay đầu nhìn cô. Từ xa, cô nở một nụ cười thật tươi với anh.

Giờ rèn luyện sức khỏe đã hết, quản giáo nhận xét mấy điểm đại khái rồi
tuyên bố giải tán. Tất cả đồng loạt hô vang một câu gì đó rồi tản về bốn
phía, ngồi tụm năm tụm ba dưới những tán cây chung quanh sân vận động.
Tiêu Đồng chạy nhanh về phía cô. Không hổ danh là một người đã từng
chơi bóng đá, dáng chạy của anh thật đẹp, khác xa với tất cả mọi người ở
đây.

Giám đốc trại ưu ái tìm cho hai người một căn phòng nhỏ để chị em có thể
tự do hàn huyên tâm sự. Qua những giới thiệu vắn tắt của Giám đốc trại,
Khánh Xuân biết là sau khi đến đây hai ngày, cơn nghiện của Tiêu Đồng
phát tác rất mạnh, kịch liệt đến độ quản giáo phải dùng dây thừng buộc chặt
anh xuống giường mấy tiếng đồng hồ liền, nôn đầy trên người và trên
giường. Cách đây mấy ngày, sức khỏe và khí sắc của Tiêu Đồng mới dần
dần ổn định trở lại, nếu so với người bình thường thì không khác nhau là
mấy.

Đưa mắt nhìn Tiêu Đồng lúc này toàn thân đang đẫm mồ hôi, Khánh Xuân
hỏi:

- Nóng đến mức ấy hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.