MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 415

- Ăn uống ra sao? So với ngày cậu nằm viện thì có hơn không?

Tiêu Đồng không trả lời Khánh Xuân nữa. Anh ngước mắt lên nhìn cô, nói:

- Tôi muốn rời trại. Ở đây buồn quá!

- Mới đến có một tuần thôi mà, theo yêu cầu thì ít nhất phải ba tháng.

Tiêu Đồng cúi đầu dùng khăn tay lau mồ hôi, nói:

- Tôi van chị đấy, chị hãy đưa tôi ra, tôi đã cai được rồi. Tôi hứa với chị, tôi
không bao giờ đụng đến thứ thuốc độc đó nữa.

- Cai nghiện là một quá trình lâu dài - Khánh Xuân cố gắng thuyết phục -
Cậu đừng xem nó đơn giản như thế. Theo tôi, ba tháng là vẫn còn quá ngắn.
Vị bác sĩ hôm ấy đã nói, theo quy định giới lý luận y học quốc tế thì chỉ có
người trong ba năm rưỡi không hút lại mới có thể gọi là đã cai nghiện hoàn
toàn. Cậu mới có một tuần. Vả lại, ở đây không có nhiều chỗ trống, cậu về
nếu có chuyện gì không ổn, quay lại đây cũng chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa,
lần đi cai nghiện này, toàn bộ kinh phí là do cơ quan công an lo liệu. Nếu
cậu tái nghiện thì tự mình phải kiếm tiền mà đi cai nghiện lại. Do vậy, theo
tôi, cậu cứ ở thêm một thời gian nữa, sau này hẵng nói.

Tiêu Đồng cúi đầu, không hiểu vì sao anh lại không dám nhìn thẳng vào
mắt cô, nói:

- Ở đây chẳng khác nào trong nhà giam. Tôi ghét những người nghiện ma
túy chung quanh tôi. Tôi không muốn nằm chung một phòng cùng với họ.
Tôi sẽ không hút lại nữa đâu. Ở đây ngày nào, tôi sẽ kiệt sức mà chết thôi.
Những người chung quanh tôi ai ai cũng đầy bệnh tật, người thì lao, người
thì phổi. Chị không sợ họ sẽ lây bệnh cho tôi sao?

Tiêu Đồng đưa ra hàng loạt lý do để thuyết phục Khánh Xuân. Cô suy nghĩ
rất lâu, cuối cùng thì nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.