MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 416

- Chờ một lát, để tôi đi hỏi ý kiến Giám đốc, xem ông ta nói thế nào.

Tiêu Đồng sốt sắng nói:

- Thế thì chị đi nhanh lên, nếu không ông ta về nhà mất!

- Cậu nghĩ là có thể về ngay trong hôm nay sao? Không thể được!

- Chị đưa tôi về ngay hôm nay đi, tại sao lại không được?

Đúng là tính cách của một đứa trẻ, đòi cái gì là đòi cho kỳ được. Hơn nữa,
sự dựa dẫm vào cô như một đưa trẻ cô độc tìm thấy một nguồn hy vọng của
Tiêu Đồng khiến Khánh Xuân dao động. Có điều cô vẫn kiên quyết làm
theo nguyên tắc. Cô nói:

- Tuyệt đối là không được, cho dù là Giám đốc trại có đồng ý tôi cũng
không thể đưa cậu về ngay hôm nay. Tôi còn phải xin ý kiến của lãnh đạo.
Cậu có về được hay chưa, sau khi về thì thế nào, tất cả đều do lãnh đạo
quyết định.

- Không phải chị đã nói là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Không phải
là chị đã nói mọi người không cần tôi nữa rồi sao? Tại sao lại phải xin ý
kiến của lãnh đạo?

- Cậu đã từng làm việc với chúng tôi. Lúc này vụ án vẫn chưa kết thúc,
những kẻ xấu ấy vẫn đang tác oai tác quái. Chúng tôi phải đảm bảo sự an
toàn cho cậu.

Tiêu Đồng nhăn mặt nhăn mày cau có. Anh nhìn qua cửa sổ, hướng về sân
vận động, nhìn những học viên khác đang ngồi nghỉ một cách nhàn tản
dưới những bóng cây. Anh không muốn quay về nhập bọn với họ tí nào.
Khánh Xuân nói:

- Tiêu Đồng, dù sao thì tôi cũng hơn cậu mấy tuổi. Tôi vẫn nhớ rằng trước
đây cậu đã hứa với tôi rằng, trong bất cứ việc gì cậu cũng sẽ nghe tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.