MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 410

Khánh Xuân cũng theo Tiêu Đồng đến tận chỗ ở của anh. Đó là một gian
phòng có thể đủ cho khoảng vài chục người ngủ. Tiêu Đồng được phân một
chiếc giường tầng trên sát bên cạnh cửa sổ. Khánh Xuân cũng leo lên để
giúp anh trải chiếu, trải chăn rồi dùng quần áo anh mang theo đặt lên đầu
giường. Bên trên còn phủ một chiếc áo gối mà cô mang từ nhà mình đến.
Cô còn mang theo cho anh một số tạp chí văn hóa, tạp chí thể dục...

Tiêu Đồng ngồi bên cạnh nhìn Khánh Xuân bò đi bò lại trên giường, không
nói câu nào. Nhân viên trại đến trao đổi với anh những quy định sinh hoạt
trong trại, kế hoạch hoạt động mỗi ngày và yêu cầu anh phải tuyệt đối tuân
thủ kỷ luật. Tiêu Đồng nghe một cách lơ đãng. Từ trên giường trèo xuống,
Khánh Xuân còn nhắc nhở Tiêu Đồng mấy câu nữa. Đại khái là phải nghe
lời quản giáo, uống thuốc đúng giờ, ăn cơm cho đều đặn, cố gắng phơi
nắng, vân vân và vân vân. Tiêu Đồng hỏi:

- Bao giờ thì chị đến thăm tôi?

- Hễ rỗi việc là tôi đến!

Khánh Xuân tạm biệt Tiêu Đồng rồi đi theo người quản giáo đến tìm bác sĩ.
Trên đường đi, người quản giáo cười hỏi:

- Chị là chị họ của cậu ta thật à? Tôi thấy cậu ta có cảm tình đặc biệt với
chị.

- Sao anh lại biết cậu ta có cảm tình đặc biệt với tôi?

Người quản giáo này chỉ là một thanh niên hăm ba hăm bốn tuổi là cùng, tự
nhận là vừa công tác được ba năm nhưng đã có những trải nghiệm về tình
cảm. Anh ta mỉm cười tinh quái, nói:

- Rất dễ nhận ra. Vừa rồi, khi chị từ biệt, tôi thấy ánh mắt của cậu ta nhìn
chị lưu luyến lắm. Cậu ta không còn là một đứa trẻ con nữa.

Khánh Xuân nói bừa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.