MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 429

30.

Khi ăn cơm tối, Khánh Xuân thông báo với bố và Tiêu Đồng: Chuẩn bị mời
Xuân Cường đến ăn cơm nhân ngày sinh nhật của anh.

Cả ba bàn luận về những món ăn sẽ nấu trong hôm ấy. Bình thường thì bố
hoàn toàn chủ động trong việc nấu nướng này. Nhưng hôm nay lại có Tiêu
Đồng nên ông giao việc ghi chép toàn bộ những gì cần phải mua cho anh,
kể cả một củ tỏi cũng phải ghi một cách cẩn thận, đồng thời còn yêu cầu
anh tham gia ý kiến.

Nét mặt Tiêu Đồng có vẻ nặng nề, chỉ yên lặng hí hoáy viết. Khi ông đứng
dậy đi vào nhà vệ sinh, Tiêu Đồng cau mày hỏi nhỏ Khánh Xuân:

- Việc gì mà chị phải mời anh ta đến nhà?

Khánh Xuân có vẻ không bằng lòng với vẻ khó chịu của Tiêu Đồng, nói:

- Tại sao lại không thể mời Xuân Cường đến nhà? Sinh nhật tôi, anh ấy
cũng mời tôi đến nhà kia mà!

- Chị có thể mời anh ta cũng với mấy đồng nghiệp nữa đến nhà hàng, đâu
phải nhất định mời anh ta đến nhà mới có ý nghĩa! - Tiêu Đồng cau mày
nhăn nhó.

Khánh Xuân cười nhạt:

- Sinh nhật tôi, tôi đến nhà Xuân Cường. Sinh nhật anh ấy, anh ấy đến nhà
tôi, đây là phép lịch sự trong xã giao. Tôi có mời anh ấy đến nhà cậu đâu!

Không biết là cố ý hay vô ý mà câu nói cuối cùng của Khánh Xuân đã
khiến Tiêu Đồng chạnh lòng. Trông thấy sắc mặt Tiêu Đồng đỏ lên rồi
chuyển sang tái mét, cô cảm thấy hối hận và chợt nhớ rằng, trong thời gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.