MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 431

chuyện buồn lúc ăn cơm hình như đã hoàn toàn biến khỏi đầu óc anh. Anh
reo lên:

- Hay quá! Chị muốn đi đâu tôi cũng đi theo chị!

Khánh Xuân cố ý nghiêm sắc mặt:

- Đây rõ ràng là tôi đi theo cậu, tại sao cậu lại muốn thay đổi vai trò? Nếu
cậu đi theo tôi, chi bằng thôi vậy, ngày mai tôi đến đơn vị làm việc còn
hơn!

Tiêu Đồng vội vàng đính chính:

- Được rồi, là chị đi cùng tôi. Chị là người chí công vô tư, là người cứu
khốn phò nguy, là người đem đến cho người khác sự ấm áp... Chị nói đi,
chúng ta sẽ đi đâu?

- Ngày nào tôi cũng chạy hết chỗ nọ sang chỗ kia, cho nên đi đâu đối với
tôi cũng không quan trọng lắm. Lần này tôi giao toàn quyền cho cậu, cậu
cứ nói đi. - Khánh Xuân cười nói.

- Thế thì tôi nói vậy. - Tiêu Đồng cười ranh mãnh - Ngày mai chúng ta
không đi đâu cả. Bác đã không có ở nhà, vậy thì chúng ta ở nhà nghỉ ngơi,
nói chuyện, xem ti vi, nấu cơm... Có được không?

- Nên đi ra ngoài. Cậu cần phải có những hoạt động ngoài trời, càng nhiều
càng tốt.

- Thế thì chúng ta đi xa một tí. Chúng ta đến Trường Thành, chị có thích
không?

- Ngày mai thứ Bảy, đông người lắm.

- Chúng ta không đến Bát Đạt Lĩnh, ở đó rất nhiều người, vả lại cũng quen
thuộc lắm. Chúng ta đi xa một tí, bây giờ muốn leo Trường Thành, người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.