MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 453

đã vì mình nên mới đoạn tuyệt với ma túy nữa chứ? Cô không ngờ rằng,
Tiêu Đồng lại có thể trốn tránh khỏi cặp mắt của cô, của bố để chích thuốc
trong nhà! Nếu hôm nay cô không về sớm, Tiêu Đồng không kịp dọn dẹp
thì có lẽ, cô không bao giờ phát hiện ra.

Cô nhìn chiếc ống tiêm gớm ghiếc, nhìn những vệt trắng như sữa nhờ nhờ
đáng sợ bên trong, muốn khóc mà nước mắt không thể chảy ra được nữa.
Trong rất nhiều vụ án, cô đã từng trông thấy vật tội lỗi này nhiều lần,
nhưng không ngờ là đến hôm nay, nó lại xuất hiện trong nhà mình!

Đúng lúc đó, Tiêu Đồng lên tiếng gọi: Ăn cơm thôi! Giọng anh vẫn đầm
ấm, vẫn đầy tự tin! Cô bước ra phòng khách, ở đó Tiêu Đồng đã bày sẵn bát
đũa trên bàn ăn và đang bê một mâm cơm đi từ trong nhà bếp ra, cười nói:
Xong cả rồi! Có điều, nụ cười của anh tắt giữa chừng vì anh đã trông thấy
sắc mặt Khánh Xuân. Cô không thể chế ngự được sự tức giận và nỗi đau
khổ của mình, đưa chiếc ống tiêm gớm ghiếc đến sát mặt Tiêu Đồng, toàn
thân run rẩy hỏi:

- Đây là cái gì?

-... Cái đó... cái đó... Chị nói...

Khánh Xuân không kịp nhận ra thái độ của Tiêu Đồng là tiếp tục chối
quanh hay là thừa nhận, tay cô đã vung lên một cách vô thức, giáng một bạt
tai vào mặt anh. “Chát!”. Cùng với âm thanh ấy là tiếng mâm cơm rơi
xuống sàn, tiếng vở loảng xoảng, những hạt cơm trắng tinh văng tung tóe
cùng với thức ăn. Lúc ấy, bố bước vào, trên tay là một chiếc chậu sành chứa
cát, giật mình kinh sợ khi thấy mâm cơm nằm ngổn ngang tung tóe dưới
nền nhà. Ông đưa mắt nhìn Tiêu Đồng đang ôm mặt, nhìn Khánh Xuân
nước mắt lưng tròng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khánh Xuân
khóc không thành tiếng:

- Cậu đi đi, đi ngay lúc này! Cậu không có tư cách ở trong ngôi nhà này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.