MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 455

Tiêu Đồng đã ra khỏi nhà. Khánh Xuân nghe thấy rất rõ tiếng đóng cửa,
tiếng bước chân nặng nề và rất gấp rút trên cầu thang. Bố khóa cửa lại, im
lặng dọn dẹp đống thức ăn tung tóe trên sàn. Chờ cho đến khi Khánh Xuân
không còn thút thít khóc nữa, ông mới từ tốn hỏi:

- Cuối cùng là vì điều gì mà con giận dữ như vậy?

Khánh Xuân chỉ chiếc ống tiêm trên giường, nói:

- Bố xem đi!

Bố cầm chiếc ống tiêm lên, không hiểu:

- Vì cái này sao?

Khánh Xuân mệt mỏi thở dài:

- Cậu ta không cai nghiện được. Cậu ta đã lừa con để con đưa ra khỏi trại
cai nghiện, lừa con để con đưa về nhà. Thực ra là cậu ta vẫn cứ hút và đến
lúc này đã trở nên nghiêm trọng hơn là đã chích heroin rồi! Bố ngày nào
cũng ở bên cạnh cậu ta, bố không phát hiện ra sao?

Bố đưa chiếc ống tiêm lên cao, hỏi:

- Con nói cái này à? Cái này bố và Tiêu Đồng mới mua chiều nay, dùng nó
để bơm sữa cho Tiểu Hắc. Bố và Tiêu Đồng vừa cho nó ăn xong!

- Tiểu Hắc?

Toàn thân Khánh Xuân như mềm oặt đi, tựa lưng vào tường thất thần, chỉ
đưa mắt nhìn bố mà không thể nói lên một lời nào, nhưng lạ thay, một nỗi
vui mừng không thể chế ngự được bỗng dâng trào trong lòng cô. Thì ra
Tiêu Đồng vẫn cứ là Tiêu Đồng của cô! Nhưng bố thì đang rất giận dữ. Ông
lôi hộp sữa thừa trong bếp ra, lục trong thùng rác chiếc bì nhựa bọc ống
tiêm bày ra trước mắt Khánh Xuân. Cơn giận khiến toàn thân ông run rẩy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.