MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 457

Xuân Cường hỏi tình hình cô bàn luận với Tiêu Đồng đến đâu, nếu cậu ta
đã bằng lòng thì sáng nay có thể tổ chức gặp mặt để thương lượng về
những bước hành động tiếp theo. Khánh Xuân không trả lời câu hỏi của
Xuân Cường mà hỏi lại, anh có thể cho cô mượn chiếc xe hay không, Xuân
Cường nói là không có vấn đề gì, nhưng em cần xe để làm gì? Khánh Xuân
nói, Tiêu Đồng đã bỏ đi mất rồi, em cần phải đi tìm cậu ta.

Rất nhanh sau đó, Xuân Cường đánh xe đến nhà Khánh Xuân, hỏi, cuối
cùng thì đã xảy ra chuyện gì. Khánh Xuân kể lại một cách đơn giản những
gì đã diễn ra trong đêm qua, có điều Xuân Cường không tin lời cô. Anh nói,
không thể như vậy, không thể chỉ hoài nghi cậu ta chích thuốc mà em đã
nói mấy câu mà cậu ta đã bỏ đi khỏi nhà, phải chăng là giữa hai người đã
có chuyện gì khác bí mật hơn mà em không thể nói cho ai biết.

Khánh Xuân nói:

- Anh đừng đoán mò lung tung. Sau này em sẽ nói kỹ với anh hơn, bây giờ
anh hãy đưa xe cho em.

- Sắc mặt em không tốt lắm, mắt đỏ và sưng mọng. Có phải là em đã khóc
nhiều lắm? Cuối cùng thì cậu ta đã làm gì em? - Xuân Cường nói.

- Cậu ta không làm gì cả, chẳng qua là cả đêm qua em không ngủ mà thôi. -
Khánh Xuân nói.

Xuân Cường vẫn nữa tin nửa ngờ nhìn thẳng vào mặt cô, nói một cách
chầm chậm:

- Trông dáng vẻ của em thế này làm sao có thể lái xe. Hay là anh đưa em đi
vậy. Em nói đi, bây giờ phải tìm cậu ta ở đâu? Không chừng cậu ta đã tìm
một chiến hữu nghiện ngập và trốn một một xó nào đó để hút rồi cũng nên.
Và em thì vì cậu ta mà đau lòng từ tối hôm qua đến giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.