MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 459

Cô dùng chút sức lực cuối cùng để leo lên đỉnh cao nhất của Tư Mã Đài -
Lầu Vọng Kinh.

Cho dù Khánh Xuân đã nghĩ đến, cho dù Khánh Xuân đã dự cảm được,
nhưng khi leo lên đến lầu Vọng Kinh và trông thấy Tiêu Đồng đang đứng
giữa bầu trời lồng lộng gió, cô vẫn cảm thấy đây lại là một kỳ tích. Cô há
miệng để thở, nước mắt cô trào ra và một tiếng gọi dịu dịu dàng thoát ra từ
đôi môi cô:

- Tiêu Đồng!

Tiếng gọi của cô bị gió cuốn vào nơi xa xăm.

Nhưng Tiêu Đồng đã nghe thấy tiếng gọi ấy. Anh vịn vào bức tường thành
loang lổ rêu phong, đứng dậy, người vừa bẩn vừa gầy, giữa trường thành cổ
kính và ánh nắng mặt trời chiếu rọi, trông anh chẳng khác nào một tượng
đá nghìn năm. Khánh Xuân định nói, Tiêu Đồng hãy tha lỗi cho tôi, tôi đã
trách nhầm Tiêu Đồng. Miệng cô đã mở ra nhưng không một âm thanh nào
lọt được ra ngoài. Đôi môi Tiêu Đồng cũng run run. Anh nhìn cô một
thoáng rồi giang rộng đôi tay. Khánh Xuân không giữ gìn được nữa, nhào
tới, mặc cho Tiêu Đồng dùng sức lực toàn thân ôm siết lấy mình.

Họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt chan hòa chảy xuống thấm vào vai nhau.
Tiêu Đồng lắp bắp:

- Chị đừng đuổi tôi, đừng bao giờ đuổi tôi. Tôi có thể sống tốt, tất cả là vì
chị. Chị không cần tôi nữa thì tôi không còn lý do gì để sống...

Khánh Xuân vẫn không mở miệng, chỉ ôm chặt lấy Tiêu Đồng như sợ rằng
mình thả tay ra, anh sẽ biến vào trong gió núi. Hình như cô có cảm giác
rằng, mình đang ôm một đứa em lưu lạc lâu ngày vừa mới quay về lại vừa
có cảm giác ôm một nửa còn lại của mình sau bao ngày xa cách. Họ cứ ôm
nhau như thế và không biết rằng Xuân Cường đã lẳng lặng đứng sau lưng
họ từ rất lâu rồi. Anh lặng lẽ quay đầu xuống núi, bước chân anh như đạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.