MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 461

có niềm hạnh phúc và sự bình yên. Cả hai đi bộ đến cửa Cổ Bắc, ghé vào
một quán ăn nhỏ. Khánh Xuân đưa mắt nhìn Tiêu Đồng đang cúi đầu ăn xì
xụp, nhìn gương mặt bạc thếch và đầy bui bặm của anh mà cảm thấy đau
lòng. Cô hỏi, Tại sao cậu lại đến Tư Mã Đài, tại sao cậu lại nghĩ ra nơi ấy?
Miệng Tiêu Đồng đầy thức ăn, ngẩng đầu lên vừa nhai vừa nói, Tôi chỉ
nghĩ được chỗ ấy và chạy đến đó. Nơi ấy có thể làm tôi nhớ lại tất cả, tôi có
thể muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn tưởng tượng gì thì tưởng tượng, miễn sao
tâm hồn tôi được thoải mái hơn. Khánh Xuân hỏi, Thế cậu đã tưởng tượng
ra được điều gì? Tiêu Đồng nói, Tưởng tượng được ở bên cạnh chị suốt đời.
Nói xong câu này, anh cúi đầu xuống lẫn tránh ánh mắt của Khánh Xuân,
đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn những tán lá cây vàng rực nói nhỏ: Tư Mã Đài
là chứng nhân cho tình cảm của tôi với chị.

Tại cửa Cổ Bắc có một bến xe khách. Hai người lên xe trở về Bắc Kinh,
đến nhà thì trời đã xế chiều, thân thể mệt mỏi đến rã rời. Bố không tỏ vẻ gì
vui mừng trước sự trở về của Tiêu Đồng, ngược lại, tâm trạng ông có vẻ
nặng nề. Ông chỉ yêu cầu Tiêu Đồng tắm rửa rồi chuẩn bị một ít thức ăn
cho anh, ăn xong thì ông bảo anh đi ngủ rồi sang nhà Khánh Xuân, ngồi ở
phòng khách, nói:

- Con đừng đi làm vội, ngồi xuống đó đã!

Khánh Xuân ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bố. Tuy rất mệt mỏi nhưng
nhìn thái độ của bố, cô vẫn dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra.

- Vừa rồi Xuân Cường có đến đây. - Bố nói.

Chỉ nghe thấy lời này, Khánh Xuân đã hiểu vì sao tâm trạng của bố lại nặng
nề đến như vậy, có điều cô không hề lên tiếng giải thích. Sự im lặng của cô
khiến ông trở nên do dự:

- Quan hệ giữa con và nó, Tiêu Đồng ấy, là như thế nào?

- Xuân Cường đã nói gì với bố?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.