MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 463

Khánh Xuân cúi đầu nói nhỏ:

- Không phải là cậu ta đã cai nghiện rồi sao?

- Trước đây bố không hiểu gì về chuyện này, nhưng sau khi Tiêu Đồng đến
đây, bố đã đọc rất nhiều sách viết về ma túy và nghiện ma túy. Tuyệt đại đa
số những người từng cai nghiện đều tái nghiện. Về mặt sinh lý thì đoạn
tuyệt với ma túy là chuyện rất dễ, nhưng về mặt tinh thần thì vô cùng khó,
chưa có trường hợp nào thành công cả. Như vậy, cả cuộc đời con sau này
bất kỳ lúc nào cũng phải để mắt tới nó, suốt cuộc đời sống trong phập
phồng lo sợ. Con có tự nguyện sống một đời như vậy không?

Khánh Xuân không có bất kỳ một lý lẽ nào để tranh luận với bố, tâm trạng
rối bời. Cô biết, để đến được với Tiêu Đồng, cô phải vượt qua rất nhiều áp
lực, thậm chí là không hiện thực tí nào nhưng tự trong lòng mình cô đã xác
định, bắt đầu từ hôm qua, cô không thể xua đuổi được hình bóng Tiêu
Đồng nữa.

- Nó cũng không thể ở mãi ở đây được. Chúng ta giúp nó, rồi cũng phải đến
lúc kết thúc chứ. - Bố nói.

Khánh Xuân ngước đầu nhìn ông, nói:

- Bố định đuổi Tiêu Đồng à?

Bố lặng im giây lâu rồi nói:

- Phải nhanh chóng tìm cho nó một công việc. Có công việc, bận rộn trăm
bề, nó có thể quay về nhà mà ở. Không phải là con đã nói là trước đây nó
đã có người yêu, hai đứa có còn quan hệ gì với nhau không?

Khánh Xuân vẫn cúi đầu im lặng, bố đã bắt đầu nổi cáu:

- Cuối cùng thì con nghĩ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.