MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 458

Khánh Xuân biết anh rất không vừa lòng vì những biểu hiện của mình
nhưng không muốn tranh luận với anh. Cô lên xe, nói:

- Đi, em biết cậu ta ở đâu rồi!

Chiếc xe phóng vèo trên đường Kinh Mật theo hướng dẫn của Khánh Xuân.
Hai tiếng đồng hồ sau hai người đã đến Kim Sơn Lĩnh. Xuân Cường hoài
nghi nói:

- Cậu ta ở đâu?

Khánh Xuân không trả lời. Cô nhảy xuống xe và chạy thẳng lên Tư Mã
Đài. Xuân Cường không biết đầu cua tai nheo thế nào, chỉ biết chạy bám
theo cô. Trường Thành rất vắng người, những công nhân làm công việc tu
bổ tò mò nhìn hai vị khách thần thái vô cùng nghiêm trọng và cử chỉ vô
cùng vội vã ấy, có lẽ đi du ngoạn trường thành với thái độ như thế này thì
đây là lần đầu tiên họ thấy. Càng lên cao đường càng dốc, càng khó đi
khiến Xuân Cường càng cảm thấy bực tức, vừa thở hổn hển vừa nói: Tiêu
Đồng tại sao lại chọn chỗ này để mà ẩn nấp chứ? Không hiểu hai người đã
làm cái trò gì? Anh bò lên thang trời, vừa bò vừa thở, lại vừa bò vừa thở đi
qua cầu trời. Anh cảm thấy lạ lùng, một nữ cảnh sát vốn điềm đạm, thực tế
như Khánh Xuân, không hiểu vì sao sau khi quen biết với Tiêu Đồng lại
thay đổi nhanh như vậy, mới sáng sớm mà đã lôi anh đến nơi này mà không
một lời giải thích, hành động này chẳng khác nào của một kẻ mắc bệnh
thần kinh?

Gió rất mạnh, thi thoảng lại cuộn vào nhau trên không trung tạo ra những
âm thanh vô cùng đáng sợ. Gió chính là nguyên nhân để mùa này không có
du khách nào đủ bản lĩnh để đến Kim Sơn Lĩnh. Tiếng gió gầm gào đáng sợ
của gió khiến cảm giác của Khánh Xuân và lòng tin của Khánh Xuân ngày
càng lớn hơn: Nếu Tiêu Đồng đau lòng, nếu Tiêu Đồng tuyệt vọng, anh
nhất định sẽ tìm đến đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.