MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 454

Khánh Xuân chỉ vào Tiêu Đồng:

- Cậu lừa chúng tôi chưa đủ hay sao? Cậu không thể nói một câu nói nào
đúng với lương tâm của mình hay sao? Cậu không còn một chút chân thành
nào trong quan hệ với chúng tôi nữa hay sao? Cậu không cai nghiện nổi,
nhưng tại sao lại lừa tôi, bước vào nhà tôi để mà lừa tôi hay sao?

Bố bước đến đứng giữa hai người, lập bập:

- Sao vậy, việc này là như thế nào? Ông đẩy Khánh Xuân vào trong phòng
ngủ, cao giọng nói. - Con đừng làm vậy có được không, có gì cứ bình tĩnh
mà nói. Con lớn hơn Tiêu Đồng, nó có chỗ nào chưa được thì con nhường
một tí, có sao đâu?

Đến lúc này, Khánh Xuân cảm thấy đau đớn và hối hận vì mình đã giành
tình cảm chân thật cho gã trai này. Nếu không yêu Tiêu Đồng, cô không run
rẩy, không đau khổ đến như vậy. Có thể nói, cô đã đi từng bước rất chậm
chạp để đến bên anh. Trong trái tim cô đã giành một vị trí quan trọng cho
Tiêu Đồng bởi cô tin rằng, anh chân thành, anh thẳng thắn, anh dũng cảm;
tin rằng anh có bản lĩnh, có niềm tin vào cuộc sống và cũng từ đó mà cô
cũng tin rằng, anh đang ngụy trang, đang đánh lừa mình. Khánh Xuân
muốn khóc, muốn gào cho vơi nỗi hận trong lòng mình, nhưng cô cố gắng
chế ngự sự mềm yếu ấy, cắn môi nói với bố:

- Cậu ta không nên lừa con! Bố để cậu ta đi đi, đi càng nhanh càng tốt!

Bố đứng ngay giữa cửa ngăn cách phòng ngủ với phòng khách, nói vọng ra
ngoài:

- Tiêu Đồng, cháu đi ra ngoài một lát đi, một lát thôi.

Khánh Xuân biết là bố không làm theo ý cô. Ông chỉ muốn Tiêu Đồng ra
ngoài một lát để tránh cơn giận dữ của cô mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.