MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 504

Lão Viên nhìn Âu Dương Lan Lan, mỉm cười nhiều ý vị: Ôi chao, Tiêu
Đồng muốn trở thành chàng rể đầy danh giá của ông chủ rồi. Những gì
trước đây chúng tôi đắc tội với cậu, mong cậu rộng lòng tha thứ cho. Tiêu
Đồng cười nhạt, nói: Chuyện trước đây không biết, coi như bỏ qua. Bắt đầu
từ lúc này, ông không được phá bĩnh chuyện của tôi. Tôi cũng chẳng phải là
kẻ lương thiện gì đâu, ai mà chọc giận tôi thì cả cuộc đời này, tôi không bao
giờ bỏ qua đâu! Lão Viên cười hi hi nhưng tiếng cười của lão không được
tự nhiên lắm, cười xong thì nói: Đủ mọi thành phần trong công chuyện làm
ăn của chúng tôi, kể cả tam giáo cửu lưu. Cần phải đối phó với tất cả các
hạng người nhưng cũng khó lòng tránh được những lỗi lầm, không còn
cách nào khác cả, phải tùy cơ mà ứng biến thôi... Lão lái câu chuyện sang
một hướng khác một cách đột ngột:

- Trước đây nghe nói cậu đã hút ma túy, lúc này đã cai nghiện chưa?

Tiêu Đồng trừng mắt nói:

- Tôi căm hận ông! Ông có thể cút đi cho khuất mắt tôi không?

Da mặt lão Viên rất dày, làm như không nghe thấy câu nói của Tiêu Đồng,
thủng thẳng nói:

- Tôi nói để cậu hay, cậu rất khí phách, rất dũng cảm. Đó là tính cách đáng
quý của tuổi thanh niên, nhưng với tính cách ấy, cậu không làm ăn buôn
bán gì được đâu.

Vừa nói, lão vừa lôi từ trong túi áo ra một hộp thuốc bằng kim loại màu
vàng rực, mở ra lấy một điếu đưa đến trước mặt Tiêu Đồng, nói:

- Hút một điếu cho hạ hỏa đi.

Đôi mắt Tiêu Đồng trừng trừng nhìn vào điếu thuốc, lâu lắm mới há miệng
kẹp lấy đầu điếu thuốc. Một tiếng bật lửa đánh “xoẹt” vang lên, ánh lửa
thấp thoáng. Lão thấy Tiêu Đồng vẫn im lìm bèn chủ động đưa chiếc bật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.