MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 505

lửa đến gần hơn, ngọn lửa liếm lấy đầu điếu thuốc khoảng vài ba giây, Tiêu
Đồng mới chậm chạp rít một hơi. Lão Viên đưa mắt nhìn Âu Dương Lan
Lan còn cô thì lại không rời đôi mắt khỏi Tiêu Đồng.

Không khí căn phòng đột nhiên trở nên nặng nề, đặc quánh lại. Hai đôi mắt
chăm chú nhìn vào gương mặt Tiêu Đồng, quan sát anh rít từng khói thuốc
một. Điếu thuốc sắp tàn, lão Viên như sực tỉnh, kêu lên:

- Tới điệu disco rồi đó, hai người đi nhảy đi.

Hình như Âu Dương Lan Lan cũng sực tỉnh, nắm lấy tay Tiêu Đồng, nói:

- Nào, chúng ta nhảy thôi. Lâu nay anh có đi nhảy không?

Cả hai rời khỏi căn phòng, tiến vào sàn nhảy. Chất heroin tẩm trong điếu
thuốc khiến toàn thân Tiêu Đồng bị kích thích, bị ngứa ngáy và anh nhảy
như điên cuồng, không mở miệng nói lấy một lời, gương mặt lạnh lẽo đến
phát sợ. Hết một bài, cả hai lại trở về phòng, mỗi người nốc một ngụm to
“Hắc bạch thiên sứ” rồi lại quay ra sàn nhảy, hết bài này đến bài khác. Đến
quả nửa đêm, cả hai vừa mệt vừa say, gục xuống chiếc bàn trong phòng.

Đêm đó, cả hai nằm vật vả trong căn phòng ấy và ngủ trong chập chờn. Khi
Âu Dương Lan Lan tỉnh dậy thì Tiêu Đồng vẫn đang mê man. Cô vỗ nhẹ
vào má anh, nói:

- Tiêu Đồng, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa.

Tiêu Đồng mở đôi mắt ngây ngây dại dại rồi đột nhiên kêu lên:

- Bác Âu!

Âu Dương Lan Lan cười nhẹ:

- Có phải là anh gọi bố em không? Nếu vậy thì anh phải gọi là bác Âu
Dương mới đúng, không phải là bác Âu. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.