MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 508

cùng cũng nhét vào túi quần.

- Anh bàn chuyện làm ăn với lão Viên thuận lợi không? Anh còn hận lão ta
nữa không?

Tiêu Đồng cúi đầu không nói, lâu lắm mới ngước đầu lên, nói nhỏ:

- Đi thôi!

Âu Dương Lan Lan đã đoán không nhầm. Trong buổi sáng hôm ấy, lão
Viên và Tiêu Đồng đã thỏa thuận một hợp đồng. Có điều đó chẳng qua
cũng chỉ là một hợp đồng nói về kế hoạch và trình tự của công việc mua
bán như thế nào mà thôi.

Buổi chiều, Tiêu Đồng chủ động gọi điện cho Âu Dương Lan Lan, nói rằng
anh đã căn cứ vào thời gian và địa điểm mà lão Viên đã quy ước báo với
ông chủ Vu, tối nay sẽ gặp nhau tại nhà hàng Yên Kinh mới vừa khai
trương. Anh hỏi, Tối nay em có thể đến không? Cô hỏi lại: Anh có đến
không? Anh nói: Đến, hy vọng em cũng đến, bọn họ nói chuyện làm ăn còn
chúng ta thì nói chuyện phiếm. Âu Dương Lan Lan nói: Được. Anh có cần
em đến đón không? Tiêu Đồng nói: Không cần, anh đi cùng xe với ông chủ
Vu đến đó.

Trời vừa tối, Âu Dương Lan Lan đã lái xe đến nhà hàng Yên Kinh. Tuy vị
trí này có vẻ hẹp nhưng quy mô của nhà hàng rất lớn, bên cạnh việc ăn
uống còn có khu vui chơi giải trí, vừa mới khai trương nên việc làm ăn
trông có vẻ buồn tẻ lắm, ngay trong việc trang trí cho ngày Giáng sinh cũng
rất đơn giản, một không khí lạnh lẽo bao trùm trong gian tiền sảnh rực rỡ
và tráng lệ. Vừa bước vào nhà hàng, Âu Dương Lan Lan đã trông thấy Tiêu
Đồng đang đứng nói chuyện với Phó Đổng sự trưởng Uất Văn Hoán. Ông
ta hỏi Tiêu Đồng bao lâu nay cậu đi đâu mà chúng tôi không hề có tin tức
gì, rất nhiều thầy giáo và sinh viên đều rất nhớ cậu nhưng ai cũng nghĩ rằng
có lẽ cậu đã đi ra nước ngoài ở với bố mẹ, không ngờ là cậu vẫn còn ở đây.
Rồi quay sang Âu Dương Lan Lan, ông ta lên tiếng trách móc: Cô và Tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.