MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 532

- Không bao lâu nữa cháu sẽ kiếm được việc làm, cho dù công việc có khổ,
có mệt, có bẩn thỉu đến đâu cháu cũng đều có thể làm được. - Tiêu Đồng
khẳng định - Chịu khổ mấy năm, cháu không tin là mình không kiếm nổi
mấy chục nghìn đồng. Đến lúc ấy, cháu nhất định phải đưa bác đi.

Khánh Xuân cảm thấy ngứa mũi, chen vào:

- Đất nước này còn có bao nhiêu người thất nghiệp, bao nhiêu người có
bằng cấp hẳn hoi vẫn không tìm được một công việc để đủ ăn, cậu đừng
nghĩ là mình muốn làm gì là có thể làm được ngay.

Bố lên tiếng dàn hòa:

- Tiêu Đồng đã có ý tưởng tốt đẹp như thế, chúng ta xin nhận vậy. Nói thực,
Tiêu Đồng cũng nên kiếm một công việc gì đó để làm. Bác không có ý nói
là cháu phải kiếm tiền để đưa bác và chị Khánh Xuân ra nước ngoài. Bác
chỉ mong cháu có công việc để nuôi thân, sống một cuộc sống bình thường.
Nó không dễ dàng chút nào nhưng lại là một cuộc sống rất đáng mơ ước.

Tiêu Đồng muốn nói thêm vài câu biểu thị quyết tâm của mình, nhưng anh
kịp dừng lại vì đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Anh nghĩ,
may mà mình có mang thuốc theo, đứng dậy nói:

- Hai người cứ tiếp tục ăn, cháu vào nhà bếp nấu sủi cảo.

Anh chưa kịp bước đi thì bố đã nói:

- Cứ để bác làm, nếu cháu nấu sủi cảo thì e rằng nó sẽ thành một thứ cháo
bột mà thôi.

Nói xong, ông đứng dậy đi vào bếp. Khánh Xuân thấy bố đã đi, bèn kéo
ghế xích lại gần Tiêu Đồng hơn, có điều lúc này, bên tai Tiêu Đồng toàn
những tiếng oong oong như đàn ong vỡ tổ. Anh cố gắng hết sức để nghe
Khánh Xuân nói về chuyện cô sẽ tìm cho anh một công việc nào đó và thi
thoảng lại lên tiếng mà không hiểu là mình đã nói những gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.