MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 531

Những lời chúc của Khánh Xuân chẳng khác nào những mũi kim nhọn sắc
chọc thẳng vào trái tin Tiêu Đồng. Anh cố nở nụ cười, uống cạn nước ngọt
trong cốc, nói:

- Tôi vĩnh viễn ghi nhớ những câu này của chị.

Sau những nghi thức chúc tụng, cả ba bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói
chuyện, chủ đề hầu như không có, từ chuyện phong cảnh đất nước đến
chuyện quan hệ quốc tế giữa Pakistan đến Israel, từ chuyện tình hình quốc
nội đến chuyện Hồng Kông đã quay về với cố quốc nhưng muốn đi du lịch
Hồng Kông sao mà khó khăn... Bố nói, Bây giờ có thể đi du lịch theo kế
hoạch của các công ty lữ hành, ngoài việc đi Hồng Kông là hơi khó khăn,
bây giờ mọi người còn có thể đi Singapore, Thái Lan... một cách dễ dàng.
Khánh Xuân nói, Vấn đề là ở chỗ tiền. Đi một vòng Singapore, Malaysia,
Thái Lan và Hồng Kông, mỗi người phải bỏ ra ít nhất là mười nghìn đồng,
đó là chưa kể đến chuyện muốn mua đồ lưu niệm còn cần phải thêm chừng
ấy tiền nữa.

- Hai đứa vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ có cơ hội ra nước ngoài. Bố già
rồi, không nghĩ đến chuyện ấy nữa. Cho dù có cơ hội nhưng đi một mình,
bố cũng chẳng muốn đi.

- Con đưa bố đi. - Khánh Xuân nói.

- Tốn đến vài chục nghìn đồng để được xem những điều mới lạ, tư tưởng
của bố vẫn chưa đạt đến trình độ cởi mở như vậy đâu. - Bố nói.

- Sau này cháu sẽ ra sức kiếm tiền, nhất định cháu sẽ đưa bác và chị Khánh
Xuân đi dạo một vòng vòng quanh trái đất. - Tiêu Đồng nói - Cháu sẽ đưa
hai người đi.

- Chờ cho đến khi cháu kiếm ra tiền, e rằng bác đã không còn đứng lên
được nữa rồi. - Bố cười nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.