MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 529

thiệp đến mọi chuyện riêng của tôi, được không? Nếu có cô gái nào đó đã
từng quen với cậu trước đây tặng hoa cho cậu, tôi cũng không thèm làm to
chuyện như thế này đâu!

Nói xong, Khánh Xuân để mặc Tiêu Đồng đứng đó, quay người bước đi.
Anh đứng bên đường, lặng thinh và chợt nghĩ ra, Văn Yến cũng đã lẳng
lặng tặng mình một bó hoa hồng cách đây không lâu nên không còn lý do
gì để lên tiếng nữa.

Tiêu Đồng mua tỏi trong trạng thái tinh thần bất định, quay về đến khu
chung cư thì anh mới nhớ là đã quên mua bia. Về đến nhà, anh nhận ra nét
mặt Khánh Xuân vẫn dàu dàu vì gặp phải chuyện không vui vừa rồi. Lợi
dụng một chút thời gian vắng mặt của bố cô, Tiêu Đồng biểu thị vẻ hối hận
nói, Chị vẫn còn giận tôi à, cứ cho là tôi không ra gì. Trái tim của tôi quá bé
nhỏ, chỉ cần trái tim chị to hơn một tí là không có chuyện gì cả đâu.

Vẻ mặt Khánh Xuân đã trở nên thư thái hơn, nói:

- Tiêu Đồng à, nếu tôi không ngại chuyện cậu bị chạm tự ái mà ảnh hưởng
đến việc cậu đang dưỡng bệnh thì tôi đã cho cậu một trận ra trò rồi đấy. Tôi
và Xuân Cường là đồng nghiệp, quen biết nhau đã bảy tám năm, còn cậu
thì liệu đã được mấy ngày? Tôi vừa cảm nhận được những điều tốt đẹp ở
cậu thì cậu lại làm những điều không hợp lý tí nào, từ nay về sau cậu đừng
làm tôi thất vọng nữa, có được không?

Tiêu Đồng cúi đầu không nói, Khánh Xuân cười nhẹ, tiếp lời:

- Tôi không không biết là cậu đáng yêu hay là đáng ghét nữa!

Bố Khánh Xuân đã mang thức ăn từ bếp lên, bảo hai đứa chuẩn bị ăn cơm.
Ông nói: Hai đứa có biết không, hôm nay là ngày Lễ Giáng sinh của người
phương Tây, nó cũng như ngày tết truyền thống của người Trung Quốc
chúng ta vậy. Ngày ấy, khi làm đám cưới với bà ấy, bố không biết chuyện
này, nếu biết thì bố đã không chọn ngày này. Cả Khánh Xuân lẫn Tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.