MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 541

tức cảm thấy thư thái hơn, da thịt cũng không ngứa ngáy khó chịu nữa, đầu
óc cũng trở nên tỉnh táo hoàn toàn. Có điều, sau khi tỉnh lại, tâm trạng anh
lại đầy mâu thuẫn, tự trách mình và không kềm chế được, anh ôm mặt khóc
ngon lành. Âu Dương Lan Lan lấy làm lạ, hỏi vì sao anh lại như thế, Tiêu
Đồng kiềm nén tiếng khóc, nói một cách thất vọng:

- Đời tôi như thế là vất đi rồi!

Từ phía sau, Âu Dương Lan Lan vòng tay ôm lấy Tiêu Đồng, lên tiếng an
ủi. Tiêu Đồng không giãy ra khỏi vòng tay của cô cũng chỉ vì tâm tình anh
lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi, khó lòng từ chối bất kỳ một sự
vỗ về nào, mà cho dù muốn từ chối, anh cũng không đủ sức để mà từ chối
nữa. Chẳng khác nào một kẻ đang lên cơn nghiện, trong đầu anh ta chỉ có
ma túy. Tiêu Đồng biết rằng mình tiếp nhận vòng tay của Âu Dương Lan
Lan là tiếp nhận chính kẻ đã đánh gãy chân mình rồi sau đó mủi lòng tặng
cho anh một chiếc nạng, nhưng lúc này anh không đủ sức từ chối cô nữa
rồi.

Vẫn ôm anh trong vòng tay, Âu Dương Lan Lan thủ thỉ:

- Ngày mai em sẽ đi xa một chuyện dạo chơi, anh đi với em nhé!

- Tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn yên tĩnh nằm ở đây thôi. - Tiêu
Đồng lắc đầu nói.

- Em nói thật mọi chuyện để anh biết. - Âu Dương Lan Lan nói - Mọi người
vẫn còn nghi ngờ về ông chủ Vu của anh. Họ đã hẹn với nhau là ngày mai
sẽ gặp mặt nên yêu cầu em đi xa để đề phòng mọi chuyện không hay. Họ
còn bảo em phải đưa anh theo cùng.

Tiêu Đồng giãy khỏi vòng tay Âu Dương Lan Lan, đứng dậy, nhìn cô một
cách nghi ngờ:

- Tại sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.