MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 543

- Điều đó thì em không biết nhưng em nghĩ là nhất định lão Viên sẽ đưa
ông chủ Vu đến một nơi rất bí mật, rất yên tĩnh. Thế nào, ngày mai anh đi
không? Em phải mua vé cho anh ngay.

- Cô định đi đâu?

- Có thể đi về phía nam, cũng có thể đi lên hướng bắc, lúc ấy anh sẽ biết.

Tiêu Đồng vào nhà bếp, ngậm vòi nước uống một hơi. Âu Dương Lan Lan
bước theo và ôm lấy anh từ phía sau. Anh giả vờ như đang rất tức giận, đẩy
cô ra và đi ra ngoài, nói:

- Ngay cả một điểm đi chơi mà cũng không thể nói, tôi không đi nữa. Còn
chuyện làm ăn của các người thì tôi mặc kệ, tôi không can thiệp!

Âu Dương Lan Lan bước đến gần Tiêu Đồng, vòng tay ôm ngang vai anh,
nói như vỗ về một đứa trẻ:

- Chúng ta đi về hướng bắc, đến Cát Lâm!

- Mùa đông lạnh lẽo thế này còn đi về phía bắc, đúng là các người đều mắc
bệnh thần kinh!

Tiêu Đồng vẫn chưa trả lời cho Âu Dương Lan Lan biết rằng mình có đi
hay không, chỉ nói: Tôi cần phải bàn bạc với ông chủ Vu, nếu không có lời
từ biệt nào mà bỏ đi như vậy thì thiếu lịch sự quá. Âu Dương Lan Lan cười
nhạt, chỉ nói: Hy vọng là ông ta sẽ lịch sự với anh!

Buổi trưa, Âu Dương Lan Lan đưa Tiêu Đồng đên khách sạn Trường Thành
ăn lẩu Tứ Xuyên. Từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy những tòa nhà
chọc trời mọc san sát hai bên bờ Lương Mã Hà, một con đường thăng tắp
và rộng rãi chạy xuyên qua những khu nhà cao chọc trời ấy khiến người ta
có cảm giác là Bắc Kinh đầy sức sống. Buổi trưa, thực khách đến nhà hàng
khách sạn Trường Thành không nhiều lắm, Âu Dương Lan Lan gọi lẩu
nhưng không hề đụng đũa, nói, gần đây cô đã béo lên trông thấy nên kiêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.