MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 550

- Tôi sẽ là một con tin nằm trong tay họ. - Tiêu Đồng nói - Bọn họ còn nói,
nếu chúng ta quả thật là công an thì khi ra tay cũng sẽ ngại đến chuyện ném
chuột vỡ đồ!

Trong khi nói câu này, ánh mắt Tiêu Đồng thoáng liếc nhìn gương mặt
Khánh Xuân. Cô đang bồn chồn lo lắng nghe từng tiếng nói của anh. Bất
ngờ gặp ánh mắt của anh, cô có vẻ bối rối và không kịp che giấu những
biểu hiện tình cảm trên mặt của mình.

- Anh xem, tôi đã nói rồi. Sẽ có rất nhiều chuyện ngoài dự tính của chúng ta
phát sinh. - Đỗ Trường Phát nói - Tiêu Đồng mà không theo họ đến Cát
Lâm, nhất định họ sẽ càng nghi ngờ chúng ta. Như thế, chúng ta không ra
tay sớm thì e rằngkhông kịp nữa rồi.

Bên kia tường đột nhiên có tiếng điện thoại reo, Trường Phát nói nốt những
tiếng cuối cùng rồi chạy sang nghe điện thoại, rất nhanh sau đó anh đã trở
lại, nói: Người ta muốn nói chuyện với “ông chủ”. Khi “ông chủ” đi nghe
điện thoại, anh đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa ngoái đầu lại nói với Xuân
Cường: Đến nước này thì thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, so với việc bị
động ổ, rắn bỏ trốn sạch trơn vẫn cứ hơn.

“Ông chủ” nói chuyện qua điện thoại rất nhanh nhưng không hiểu sao vẫn
chưa quay trở lại mà gọi Xuân Cường qua phòng bên ấy thì thầm bàn tán gì
đó. Trong phòng chỉ còn có Tiêu Đồng và Khánh Xuân. Hai người ngồi đối
diện, im lặng và không hề nhìn nhau.

- Chị muốn tôi đi Cát Lâm không? - Tiêu Đồng lên tiếng.

Khánh Xuân không trả lời.

- Chị muốn vụ án này kết thúc tốt đẹp hay là muốn tôi được an toàn. - Tiêu
Đồng lại hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.