MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 552

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên mặt Tiêu Đồng. Anh thản nhiên gật
đầu:

- Tôi đi!

Tiếng Tiêu Đồng vừa dứt, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh đến nặng nề,
chỉ có một nụ cười xuất hiện trên mặt Mã Chiếm Phúc, một nụ cười vô
cùng hiền từ và bao dung.

- Chúng tôi cám ơn cậu!

Tiêu Đồng đưa mắt nhìn Khánh Xuân. Rất khó xác định là vẻ mặt cô đang
biểu hiện vẻ cảm kích hay là lo lắng, ánh mắt cô vẫn lẩn tránh cái nhìn của
anh. Anh nói:

- Đây là điều tôi nên làm, là niềm vinh quang của chính tôi!

Tiêu Đồng ở lại “cứ điểm” cùng với mọi người, rất lâu sau đó mới ra về.
Trong thời gian ấy, các nhân viên cảnh sát không ngớt nói những lời động
viên và cảm ơn Tiêu Đồng, đồng thời cũng thương lượng cách đối phó với
những tình huống đột biến trong ngày hôm sau khi Xuân Cường tiếp xúc
với lão Viên. Lão Viên đã hẹn gặp mặt Xuân Cường vào ba giờ chiều hôm
sau tại tầng ba siêu thị Tam Liên. Siêu thị này được xây dựng theo kiểu chữ
khẩu, thang máy hoạt động liên tục và cũng không thể đếm được là toàn
khu có bao nhiêu cầu thang lên xuống. Họ có thể quan sát Xuân Cường ở
nhiều góc độ, cũng có thể quan sát những động tĩnh chung quanh nơi gặp
gỡ và đặc biệt là dễ dàng thoát thân khi có sự cố xảy ra. Để đề phòng đối
phương nhất thời thay đổi địa điểm gặp gỡ, có thể chúng sẽ đưa Xuân
Cường đến một địa điểm khác, Mã Chiếm Phúc đã đồng ý để Khánh Xuân
chỉ đạo một nhóm cảnh sát viên rải đều khắp các tầng lầu, nếu bọn chúng
có đưa Xuân Cường và Trường Phát đi đâu, mọi người cũng dễ dàng phát
hiện và sẵn sàng để bám theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.