MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 553

Tiêu Đồng có vẻ mệt mỏi vì thời gian lưu lại “cứ điểm” quá lâu, lại phải
nghe những điều không liên quan đến mình và anh biết, đấy chính là lúc
cơn nghiện bắt đầu phát tác. Anh nhìn “ông chủ” và ngỏ ý có thể ra về
trước được không “Ông chủ” đồng ý ngay lập tức, đứng dậy và bắt tay anh,
nói mấy lời động viên và bảo Khánh Xuân đưa anh ra cổng.

Rời khỏi “cứ điểm”, trời đã bắt đầu tối. Tiêu Đồng đưa một bàn tay về phía
Khánh Xuân, nói: Tạm biệt. Cô cũng đưa tay nắm lấy tay Tiêu Đồng và
cũng chỉ nói: Tạm biệt.

Trở về đến nhà, công việc đầu tiên là Tiêu Đồng lôi thuốc ra hút và tinh
thần anh trở nên tỉnh táo hơn, ra phố ăn qua loa một tí. Mười giờ đêm, máy
nhắn tin của anh réo vang. Đó là tin nhắn của Khánh Xuân và Tiêu Đồng
chỉ thấy màn hình hiện lên hai chữ: Bảo trọng!

Anh đọc đi đọc lại hai chữ này và hình như anh đã nhận ra, đằng sau hai
chữ này là tất cả!

Sáng hôm sau, Tiêu Đồng chuẩn bị tất cả những vật dụng cần mang theo rồi
bật nước nóng lên tắm. Buổi trưa, anh ra phố ăn cơm và đến hai giờ chiều
thì anh gọi điện cho Âu Dương Lan Lan, chỉ nói ngắn gọn là anh đã chuẩn
bị tất cả để có thể cùng đi với cô.

Âu Dương Lan Lan cười trong máy:

- Em đã đoán chắc là anh sẽ đi với em, do vậy mà em đã mua vé máy bay
cho anh sẵn rồi. Năm giờ mười phút lên máy bay, đúng bốn giờ chúng ta sẽ
gặp nhau tại phòng đợi, anh đừng đến muộn nhé. Nói một cách thẳng thắn
là thế này, em kéo anh đi theo chẳng qua là muốn cứu mạng anh. Nếu anh
cùng với lão Vu đến gặp bọn lão Viên, không chừng hôm nay anh sẽ mất
mạng cùng với lão họ Vu ấy!

- Tại sao lại phải mất mạng? - Tiêu Đồng giật mình hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.