MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 555

lạnh lùng vượt qua chỗ đứng của anh, có người còn ló đầu ra ngoài cửa
kính chửi anh là đồ điên. Anh biết, hai mươi phút sắp tới sẽ là cả sinh mạng
của Xuân Cường lẫn Trường Phát. Đúng lúc ấy, anh nghe thấy một giọng
nói quen thuộc đang gọi tên mình. Anh quay người lại mới nhận ra đó là
thầy giáo phụ đạo Lư Lâm Đông. Anh ta đang đứng bên lề đường, cạnh
một chiếc Santana cũ kỹ và gọi đang gọi tên anh với vẻ vô cùng kinh ngạc.

- Ôi chao, tại sao lại gặp cậu ở đây? Lâu nay cậu đi đâu, làm gì? Sao lại
không có một tin tức gì cả thế?

Đôi mắt Tiêu Đồng chỉ nhìn vào chiếc Santana và quên khuấy đến chuyện
phải chào hỏi và nói vài lời hàn huyên. Anh chỉ nói một cách vội vàng:

- Thầy Lư! Thấy có thể cho em đi nhờ đến siêu thị Tam Liên không? Em có
chuyện rất gấp!

Lư Lâm Đông không hề tưởng tượng được rằng, một sinh viên mới rời khỏi
ghế nhà trường lại biến thành một kẻ thực dụng đến độ như vậy, lâu ngày
không gặp nhưng mở miệng ra là nhờ vả. Do vậy anh ta tỏ vẻ không vui và
lên tiếng thoái thác:

- Không được đâu! Đây là xe của bạn tôi, lúc này tôi đang học lái, cậu ta
đang hướng dẫn tôi. Bài học cũng vừa xong, chúng tôi đang định về đây.

Như để chứng minh cho lời Lư Lâm Đông, một người đàn ông đi từ trong
quán nước bên đường ra, chưa đến nơi đã hỏi to:

- Lão Lư, có một đồng không?

Lư Lâm Đông chỉ người đàn ông nọ và biểu thị rằng, tôi có muốn giúp cậu
cũng không thể được rồi lục lọi trong túi quần ra tờ một đồng nhàu nát,
chạy về phái người đàn ông nọ. Tiêu Đồng đứng lặng một lát và đột nhiên,
anh phát hiện ra chìa khóa của xe vẫn đang găm trong ổ khóa. Anh liếc
nhìn Lư Lâm Đông và thấy anh ta vẫn đang đứng nói huyên thuyên gì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.